Diêu Ánh Ngọc bí mật bước vào một căn phòng, cẩn thận khép cửa lại rồi đi tới ngồi xuống ghế.
"Lục tổng bảo tôi nhắn với các người là phá bỏ cái thai trong bụng Hàn Tuyết Thư ngay trong đêm nay".
"Phá bỏ thai?"
Vị bác sĩ ngồi đối diện Diêu Ánh Ngọc ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy".
"Lục tổng vừa ở đây trở về, ngoài chuyện yêu cầu cho bệnh nhân xuất viện, ngoài ra không căn dặn gì khác. Tại sao bây giờ lại yêu cầu như vậy?".
Diêu Ánh Ngọc thấy bác sĩ không nghe lời, ngược lại còn làm khó, vặn vẹo cô, bản thân không khỏi cảm thấy hậm hực, khó chịu.
"Từ bao giờ các quyết định của Lục tổng lại phải báo cáo với ông?"
Bác sĩ thấy vậy cũng không nói thêm gì, bởi vì bản thân cũng chỉ là một bác sĩ, nếu như làm trái lời anh, ông sợ ngay cả việc làm này cũng khó mà giữ được.
"Nhưng cô là gì với Lục tổng mà lại chuyển lời giùm cậu ấy?"
Diêu Ánh Ngọc bị hỏi đột ngột như vậy, bất giác chột dạ, không biết phải trả lời sao. Ai cũng biết bên cạnh Lục Khải chỉ có một trợ lý duy nhất là A Vỹ, nếu cô nói cô là vợ sắp cưới của anh, chắc chắn sẽ bị Lục Khải phát hiện cô âm thầm làm mọi thứ. Trong lòng đang phân vân suy nghĩ thì đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng.
"Tôi có bệnh nhân, cô ra ngoài trước đi".
Bác sĩ không khách khí mà yêu cầu Diêu Ánh Ngọc ra ngoài. Vẫn mải mê suy nghĩ, bước chân vẫn bước trong bệnh viện, bất giác cô va phải một người đàn ông.
"Lý Minh".
"Ánh Ngọc, là em sao?".
-------------
Lý Minh và Diêu Ánh Ngọc trước đây từng yêu nhau, 2 người cùng học với nhau ở cấp 3, anh học trên cô 2 khóa. Tình cảm thanh thuần và nồng nhiệt cho đến khi Diêu Ánh Ngọc gặp Lục Khải thì 2 người chia tay, nói đúng hơn, Lục Khải là kẻ đã cướp cô đi trong cuộc tình này, Lục Khải dẫu biết cô đã có anh nhưng vẫn không lùi bước. Điều này tạo nên trong lòng Lý Minh nỗi hận sâu sắc, một người con gái là thanh xuân của anh, vậy mà lại quay lưng bỏ anh đi. Một người đàn ông không quen biết, lại cướp lấy cô từ tay anh.
"Anh dạo này thế nào, sao lại vào bệnh viện?"
"Bố anh bị ốm, anh vào chăm ông ấy, đang định trở về thì lại gặp em ở đây".
Không khí lại rơi vào im lặng, trong lòng Diêu Ánh Ngọc khi gặp lại Lý Minh lại vô cùng áy náy, năm đó cô vì sự hào nhoáng của Lục Khải mà phản bội Lý Minh, từ đó đến bây giờ đều không gặp lại. Vậy mà bây giờ lại gặp lại anh trong hoàn cảnh éo le và khó xử như thế này. Rồi cô lên tiếng xóa vỡ bầu không khí gượng gạo ấy.
"Lý Minh, anh còn giận em không?"
Lý Minh cười nhẹ rồi lắc đầu
"Anh không giận em, cũng chưa bao giờ giận em".
Đúng vậy, Lý Minh không giận cô, đúng là chưa bao giờ giận cô, người mà anh hận đó là Lục Khải, năm đó anh chỉ đang là sinh viên, trong tay chưa có gì, cô chọn Lục Khải cũng là hợp lý, cái anh hận chính là thái độ của Lục Khải khi ngang nhiên khiêu chiến với anh. Bản thân là một người đàn ông có tự trọng, với anh đó là sự sĩ nhục lớn, đành chấp nhận buông tay người con gái mà anh yêu.
"Anh đã yêu người con gái khác rồi, chính là vợ của Lục Khải, người yêu cũ em đấy".
Toàn thân Diêu Ánh Ngọc chấn động khi nghe Lý Minh nhắc đến vợ của Lục Khải, ý anh là Hàn Tuyết Thư?
"Ánh Ngọc, em sao vậy?"
Thấy Diêu Ánh Ngọc gương mặt cắt không một giọt máu, cô thất thần đến mức không nói nên lời, Lý Minh lay lay vai cô.
"Người anh nói tên Hàn Tuyết Thư?"
"Đúng vậy, em cũng biết sao?". Lý Minh hỏi lại.
Diêu Ánh Ngọc đăm chiêu, sau đó nắm lấy tay của Lý Minh, gương mặt có chút khẩn trương, cô nói:
"Lý Minh, em và Lục Khải đã quay lại với nhau. Nhưng Hàn Tuyết Thư chính là vật cản đường của em. Nếu anh đồng ý, em sẽ giúp anh có được Hàn Tuyết Thư, và em cũng sẽ danh chính ngôn thuận ở bên Lục Khải, có được không?"
Lý Minh nhìn nét mặt khẩn trương của cô gái trước mặt, nhìn cô như vậy, anh có chút thấy xa lạ, rất khác cô của ngày xưa.
"Ý em là?"
"Hàn Tuyết Thư đang mang thai, bây giờ anh hãy nhận cái thai ấy là của anh, sau đó mọi chuyện về Lục Khải em sẽ lo". Diêu Ánh Ngọc đầy tính toán nói.
"Em nói Tuyết Thư đang mang thai?". Lý Minh ngạc nhiên hỏi lại.
"Đúng vậy, nhưng cái thai đang rất yếu rồi. Anh hãy cứ nhận nó là của anh, sau đó cái thai sẽ xử lý sau, anh vẫn sẽ có được Hàn Tuyết Thư mà không phải nuôi con của cô ta".
Lý Minh khó xử nhìn Diêu Ánh Ngọc, dù sao cũng là đứa bé vô tội, anh có chút áy náy, không kể đến Hàn Tuyết Thư sẽ như thế nào nếu cô biết anh nói dối mọi người và vấy bẩn cô nɠɵạı ŧìиɧ như vậy, liệu cô có chấp nhận được không?
Nhìn gương mặt chần chừ, lo lắng của Lý Minh, Diêu Ánh Ngọc lại nói tiếp.
"Em biết anh đang lo lắng chuyện gì, anh yên tâm, mọi chuyện em sẽ sắp xếp, Hàn Tuyết Thư sẽ không biết gì. Lục Khải cũng sẽ không thừa nhận cái thai ấy, vì anh ấy không hề yêu cô ta. Nếu anh thực sự yêu Hàn Tuyết Thư, anh hãy đưa cô ta đi, rời xa khỏi Lục Khải thì cô ấy mới hạnh phúc được. Không phải là anh cũng đang giúp cô ấy thoát khỏi Lục Khải rồi đúng không".