Kể từ ngày hôm đó, Hàn Tuyết Thư chỉ ở trong phòng vẽ tranh, cô vẽ hết bức này đến bức khác, như để giải toả tâm trạng của bản thân. Cứ như thế, cuộc sống của cô ngày qua ngày trôi qua, gọi là bình yên cũng không phải, đúng hơn là tẻ nhạt. Thế nhưng chỉ cần anh không làm khó cô, cô cũng cảm thấy hài lòng rồi. Bởi vì căn bản, anh với cô là 2 cá thể riêng biệt, là cả 2 thế giới khác biệt nhau, chạm vào nhau e rằng quá khó...
Tại Lục Thị
Lục Khải trầm ngâm đứng trước của sổ lớn của phòng làm việc. Đã hơn 10 ngày anh và Hàn Tuyết Thư không gặp nhau, anh không muốn nhìn thấy hình ảnh cô quật cường đối phó lại anh. Nhìn ánh mắt kiên định, nghe lời nói xa cách của cô, anh lại có chút không quen. Từ lâu, Hàn Tuyết Thư luôn khẳng định rằng cô yêu anh, dù là trước hay sau màn kịch gia đình hạnh phúc do anh dựng lên, cô cũng chỉ luôn nói yêu anh, cô hoàn toàn trước sau không thay đổi, vẫn nhẹ nhàng và chịu đựng. Vậy mà khi biết được anh bỏ thuốc cô, và biết được sự thật cô không phải vợ anh. Cô liền lập tức thay đổi thái độ. Rốt cuộc là cô thất vọng vì anh đẩy cô vào người đàn ông khác, hay cô thay đổi vì cô biết được không kiếm được lợi lộc gì từ vị trí Lục phu nhân. Rõ ràng điều này chỉ có thể 1 mình cô mới biết được. "Đến một ngày tôi sẽ không yêu anh nữa". Câu nói của Hàn Tuyết Thư cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Lục Khải cùng với hình ảnh cô nhào người ra cửa sổ khiến anh khó chịu không thôi. Rõ ràng là anh hận cô, thế nhưng anh lại thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô. Không. Cô yêu ai đó là việc của cô, không liên quan đến anh. Kể cả khi cô không yêu anh nữa thì cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh hận cô và cũng không thay đổi được việc anh sẽ khiến cô đau khổ.
Đồng hồ điểm 6h tối
Lục Khải quay người mang áo vest chỉnh chu, sửa soạn một chút rồi bước ra ngoài.
Xe dừng lại trước "MoonHouse" - một nhà hàng xa hoa hiện đại bậc nhất Thành phố này, nơi diễn ra hôn lễ của Dương Tử. Đây cũng chính là địa điểm tổ chức hôn lễ của anh và Hàn Tuyết Thư. Cũng 1 năm rồi kể từ ngày hôm đó. Ngày ấy, mang trong mình sự căm thù cô sâu sắc, với những mưu đồ tính toán, kết hôn cùng cô để hành hạ cô và trả thù cho Chu Nhược Nhi. Ngày gặp cô ở lễ đường này cũng là lần đầu tiên Lục Khải nhìn thấy cô. Nhớ lại hình ảnh cô trong chiếc váy cưới màu trắng hôm ấy, ánh mắt cô nhìn anh mong đợi, nụ cười trên mỗi cô đều là niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cô xinh đẹp điều đó không thể phủ nhận, cô trong sáng và mang một gương mặt thánh thiện như thiên sứ, vậy mà ẩn sâu trong tâm hồn lại mục nát và thối rửa. Ngược lại, anh lạnh lùng, lãnh khốc, không một chút đặt mối quan hệ nào với cô, thậm chí khước từ cô trong lễ cưới, nhục nhã cô trong đếm tân hôn. Và cũng ít ai biết rằng, hôn lễ ấy cũng chỉ là một trong những hình thức mà anh biến cô thành vợ anh. Để cô tin tưởng mà không phòng bị, để cô chìm đắm trong hư danh giả dối, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của anh. Đến ngày hôm nay cũng đã 1 năm, kế hoạch ấy cũng đã thành công được hơn một nửa, ngày anh đẩy cô xuống vực thẳm cuối cùng sẽ không còn xa nữa đâu.
Bước vào lễ đường, không khí nhộn nhịp, khách khứa rất đông, người qua lại đều nể phục anh một phần mà chào hỏi. Thế nhưng trên gương mặt anh vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc nào.
"Chúc mừng hạnh phúc cậu"
Lục Khải lên tiếng khi nhìn thấy Dương Tử và vợ mình.
"Cậu đi một mình đấy à, Tuyết Thư đâu?"
Dương Tử thấy Lục Khải đến một mình mà không dẫn theo Hàn Tuyết Thư thì có chút ngạc nhiên hỏi.
"Tôi là bạn cậu hay cô ta là bạn cậu?"
"Thôi thôi được rồi, vào trong đi"
Dương Tử cười cười rồi đẩy Lục Khải vào trong. Lục Khải rất ít khi tham dự những hôn lễ như thế này. Mặc dù xuất hiện ở thương trường nhiều năm, thế nhưng ở những buổi hôn lễ như thế này lại đi một mình, anh tự nhiên lại có cảm giác cô đơn. Bất giác anh lại nhớ về người phụ nữ đang ở nhà của anh, lần duy nhất mà cô xuất hiện cùng anh đó là show diễn thời trang. Đó cũng là đầu tiên anh anh thấy cô hạnh phúc như vậy, cô cười tươi bên cạnh anh, nhưng hình như đêm hôm đó, mọi bí mật cũng dần lộ ra, màn kịch gia đình hạnh phúc được hạ xuống. Nhìn cô khóc thương tâm, thâm tâm anh lại có chút dao động, thế nhưng không thể làm anh vơi đi sự hận thù với cô. Đột nhiên câu nói "đến một ngày tôi sẽ không yêu anh nữa" lại vang lên trong đầu anh một lần nữa, Lục Khải mệt mỏi uống một ly rượu, tĩnh tâm lại để thôi không suy nghĩ về cô nữa.
Đang trong không khí náo nhiệt của buổi tiệc, bất giác có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Lục Khải
"Khải...."
Lục Khải theo tiếng gọi liền quay sang nhìn. Cô gái trước mặt với mái tóc ngắn quá vai, chiếc váy đỏ quyến rũ, gương mặt xinh đẹp, gợi cảm, một bóng hình quen thuộc, không xa lạ gì với anh.
"Ánh Ngọc"
Đúng vậy, cô chính là Diêu Ánh Ngọc, người yêu cũ của anh cách đây 6 năm...