Đến chiều tối, Hàn Tuyết Thư lủi thủi trong phòng, nằm trên giường, cô hít hít mũi của mình, trong cổ nghẹn ngào một chút. cô lại rúc về một góc giường khác, đây chính là toàn bộ thế giới của cô, thế giới cô cô đơn. Cô không hối hận gả cho anh, mặc kệ anh tàn nhẫn với cô như thế nào, vậy nhưng ngày hôm nay, suy nghĩ lại toàn bộ lời nói của anh và cách anh đã làm với cô, trái tim cô dường như đã nguội lạnh rồi.
"Lục Khải, anh biết không. Em đã cố gắng rất nhiều, cố gắng để chúng ta trở về như ngày trước. Thế nhưng anh biết không, em sợ đến một ngày, em sẽ không yêu anh nữa, nơi này, sẽ không còn có anh tồn tại"
Hàn Tuyết Thư đau lòng rơi nước mặt, miệng cô lẩm nhẩm, cổ họng nghẹn đắng, cô vẫn chưa hạ sốt, cả người cô uể oải, cố gắng nhắm mắt ngủ để quên đi, thế nhưng cô không làm được, nỗi buồn cứ vây quanh cô, trái tim thắt lại, đau đớn vây kín cô đến bí bách, nghẹt thở. Hàn Tuyết Thư lại lật chăn ngồi dậy, cô hít hít mũi.
CỐC... CỐC...CỐC
"Thiếu phu nhân, tôi mang cho cô chút đồ ăn"
Bên ngoài truyền đến tiếng nói của A Châu, Hàn Tuyết Thư trả lời
"A Châu cô vào đi"
A Châu bước vào với một tô cháo và một ly nước ép hoa quả.
"Tôi không muốn ăn đâu, phiền cô mang xuống giúp tôi nhé"
"Thiếu phu nhân, cô phải ăn mới có sức khỏe chứ, tôi thấy cô ốm đi nhiều đấy"
Hàn Tuyết Thư cầm lấy tô cháo rồi ăn, cô không cảm thấy mùi vị nào khác ngoài đắng chát cả, bất giác bụng cô lại khó chịu dữ dội
"Thiếu phu nhân sao vậy"
Nhìn biểu cảm của Hàn Tuyết thư, A Châu có chút lo lắng hỏi.
"Do hôm qua tôi uống nhầm thuốc thôi, không sao đâu. Mà A Châu, từ nay cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa, tôi không phải là vợ của Lục Khải đâu".
A Châu có chút bất ngờ, vậy nhưng cũng không thắc mắc gì. Cẩn thận bưng đồ xuống rồi khép lại cửa phòng.
Hàn Tuyết Thư lại đi đến cạnh cửa sổ, một năm trước, cô chính thức bước vào lễ đường cùng anh. Một năm sau, cô và anh lại trở thành 2 người không hề có chút liên quan gì với nhau. Trái tim cô chết lặng, đưa tay mở cửa sổ ra, nhắm nhìn trời đất, nhìn về khoảng không vô định mà thất thần suy nghĩ. Ông trời thật đúng là trêu ngươi cô, cả một cuộc đời, chưa bao giờ cô cảm thấy có một ai đó thực sự cần cô. Từ nhỏ bố mẹ đã không cần cô mà nhẫn tâm bỏ rơi cô ở cửa cô nhi viện, lớn lên kết hôn thì chồng cô lại không cần cô, tạo cho cô một hôn lễ và một tờ giấy kết hôn giả.Cô nhướn người ra ngoài cửa sổ, nửa người Hàn Tuyết Thư đều treo ở bên ngoài, cô nhìn thoáng qua ra phía ngoài, tầng hai của biệt thự, tuy cũng không phải là quá cao, nhưng từ nơi này nhìn lại, cô chỉ cảm giác trên đầu của mình truyền đến trận hơi cảm giác hôn mê, vội vàng dùng tay nắm lấy cửa sổ, lại cẩn thận nghiêng thân thể của mình một lần nữa.
Đột nhiên, cô ngừng động tác trên tay, lại nhìn xuống phía dưới một lần nữa, trong mắt trong trẻo, lúc này có chút mông lung, nếu như, từ đây rơi xuống, có thể chết hay không, có thể giải thoát hay không, cô cho tới bây giờ đều không phải là một kẻ hèn yếu, không phải, mấy năm qua, cô có thể chết mấy trăm lần, chỉ là, bây giờ cô lại thật sự vô cùng muốn thử một chút, nếu như, cô chết rồi, như vậy sẽ có người khóc vì cô hay không, hay là... Cười lạnh.
"Cô đang làm cái gì đấy?" Đột nhiên một giọng nam quát tới. Hàn Tuyết Thư vội vàng nắm chặt cửa sổ, xém chút để thân thể của mình rớt xuống, sau đó bị một lực mạnh có thể làm nát xương cốt của cô kéo lại.
"Cô muốn làm cái gì? Muốn chết sao?" Lục Khải vô cùng nổi giận nói, trong đôi mắt màu đen giống như nổi lên một màu đỏ, không biết đó là tâm tình gì?
"Tôi chỉ đứng hóng gió" Hàn Tuyết Thư chỉ khẽ ngước cặp mắt, anh giống như muốn ăn luôn cô, chỉ là, cô không tin, hiện tại anh đang lo lắng cho cô.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không chết đâu". Thừa dịp anh buông tay, Hàn Tuyết Thư tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh.
Lục Khải trở về nhà, không thấy cô ở dưới như mọi ngày, lên tầng thì thấy đèn ở phòng cô đang sáng, mở cửa bước vào không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng cô đang treo người ra phía ngoài cửa sổ, không nghĩ ngợi gì liền lao đến giữ chặt lấy cô, như sợ nếu chậm một chút cô sẽ nhảy xuống phía dưới, hoàn toàn bỏ lại tất cả mà buông xuôi.
Khuôn mặt người đàn ông lướt qua một tia sáng chớp lên, trong mắt của anh chợt lóe suy tư, môi mỏng khẽ giương lên.
"Cô tốt nhất đừng tìm đến cái chết. Nếu muốn chết cũng phải do chính tay tôi gϊếŧ chết cô"
"Đúng vậy, tôi không chết, tôi chết đi, anh có thể trả thù ai".
Cô không quan trọng mà nói như là nhận mệnh, chỉ là, cô châm chọc người khác, nhưng cũng hung hăng làm bị thương lòng của mình.
Bởi vì, cô không cách nào phủ nhận, anh đối với cô, ngoại trừ hận, cái gì cũng không có.
"Đủ rồi, Hàn Tuyết Thư". Anh lại gầm một tiếng, nặng nề nhắm cặp mắt của mình lại, lúc mở mắt ra, đã bình phục tất cả cảm xúc, Lục Khải buông tay mình xuống, giọng nói đanh thép cảnh cáo:
"Nếu như về sau tôi thấy cô làm những chuyện này, tôi sẽ lột da cô".
Hàn Tuyết Thư chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, đặt hai tay của mình ở trên bụng, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống, cô nhìn thấy người đàn ông nhanh chân rời đi, sau đó là một chiếc xe màu đen đi xa.
Cô đứng ở nơi đó cực kỳ lâu, giống như một người gỗ, chẳng qua là trên mặt lại có một chút màu tái nhợt, xem như ánh nắng rơi xuống, cũng sẽ không ấm.