Tại Lục thị.
Lục Khải đang làm việc thì chuông điện thoại vang lên, là Dương Tử
"Chuyện gì?"
Lục Khải nghe điện thoại, giọng nói hững hờ.
"Cuối tháng sẽ là đám cưới của tôi".
Dương Tử nửa cười cợt, nửa nghiêm túc nói.
"Chúc mừng cậu, còn chuyện gì nữa không?"
"Tối nay ở Kings, đến chia tay cuộc sống độc thân cùng tôi chứ, sẵn tiện giới thiệu với cậu cô dâu của tôi"
"Được"
Ngày lúc định dập máy thì Dương Tử nói tiếp:
"Nhớ dẫn theo vợ cậu nữa"
Lục Khải thâm trầm suy nghĩ lời đề nghị của Dương Tử, tiệc vui thì phải có cô mới vui. Đúng vậy, thiếu cô làm sao vui được.
"Được rồi, tối nay chúng tôi sẽ đến"
Hàn Tuyết Thư đang loay hoay dọn dẹp phòng thì dưới nhà có tiếng gọi:
"Thiếu phu nhân, thiếu gia gửi đồ cho cô"
Hàn Tuyết Thư không khỏi một phen chấn động, Lục Khải gửi đồ cho cô? Làm sao có thể. Đặt mọi thứ xuống, cô đi xuống dưới nhà, nhìn thấy A Châu đang cầm một túi của một shop thời trang, trong vô cùng sang trọng, tò mò nhận lấy chiếc túi từ A Châu, nhìn vào bên trong là một chiếc hộp, cô chần chừ hỏi lại.
"Thiếu gia gửi cho tôi thật sao?"
A Châu cười tươi đáp:
"Đúng vậy, là thiếu gia căn dặn phải đưa tận tay cho thiếu phu nhân. Thiếu gia còn nhắc thêm 20h tối nay, thiếu phu nhân hãy mang chiếc váy này và sửa soạn một chút, thiếu gia sẽ về đón phu nhân"
Hàn Tuyết Thư lại thêm ngạc nhiên, anh cùng cô ra ngoài sao, không phải anh rất chán ghét cô, vì sao lại đột ngột muốn đưa cô cùng ra ngoài như vậy? Mãi mê trong dòng suy nghĩ mà quên không mở ra xem bên trong chiếc hộp là gì.
Đến tối, sau khi tắm rửa xong, nhìn lên đồng hồ đã 19h30, Hàn Tuyết Thư vội vàng sửa soạn lại cho bản thân. Lấy bộ trang điểm mà đã rất lâu không dùng đến ra, bên trong sơ sài một vài món dụng cụ, đánh nhẹ phấn để thêm độ tươi sáng cho gương mặt, một chút son và một chút phấn mắt, sau đó chải lại mái tóc suôn dài của mình. Nhìn mình trong gương, cô thấy hài lòng về thành quả của mình. Sau đó đứng dậy, mở chiếc hộp trong túi ra, là một chiếc váy đen rất ngắn, các đường cắt xẻ táo bạo, phần váy chỉ không che được đùi bao nhiêu, cô nhìn lại chiếc váy trước mắt mình một lần nữa, Lục Khải bảo cô mang chiếc váy này để ra ngoài sao?
Cốc cốc....
"Thiếu phu nhân, thiếu gia cho gọi phu nhân ạ"
Hàn Tuyết Thư luống cuống không biết phải làm gì bây giờ, cô không thể mặc chiếc váy này để ra ngoài được, cô chưa bao giờ mang những đồ như vậy và cũng không có ý định sẽ mang những thứ đó. Nghĩ vậy, Hàn Tuyết Thư để chiếc váy ấy qua một bên, rồi mở tủ đồ, lấy ra một chiếc váy màu trắng của mình rồi mang vào, sau đó nhanh chóng mở cửa bước xuống nhà.
Lục Khải nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn lên thì thấy Hàn Tuyết Thư trong một chiếc váy khác bước xuống. Tức giận nói:
"Đứng lại"
Hàn Tuyết Thư theo lời nói của Lục Khải mà đứng lại ở giữa cầu thang. Lục Khải nói tiếp
"Váy tôi đưa cho cô đâu?"
Hàn Tuyết Thư bối rối nói:
"Em không quen mặc chiếc váy đó, em mặc thế này cũng được rồi"
Lục Khải bước đến, từng bước từng bước đến trước mặt cô, dù lúc này anh đang đứng ở bậc thang dưới cô, thế nhưng anh vẫn cao hơn cô một đoạn. Không hề báo trước mà đưa tay xé rách chiếc váy trắng trong sự kinh ngạc của cô, vội vàng đưa bàn tay che lấy trước ngực mình, ánh mắt bất ngờ nhìn anh
"Anh làm gì vậy?"
"Nếu cô muốn tôi xé hết tủ đồ của cô trong tối nay, thì nhanh lên thay chiếc váy ấy"
Hàn Tuyết Thư vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt uất ức nhìn thẳng anh. Lục Khải thấy vậy đi lên, từng bước đến phòng cô, Hàn Tuyết Thư lúc này mới vội vàng lên tiếng.
"Được rồi, em thay, em thay là được đúng không"
Lúc này anh mới dừng lại, quay mặt đối diện cô, nâng cằm cô lên và nói
"Cô không nên chống đối tôi từ đầu"
Hàn Tuyết Thư bất lực mặc chiếc váy đen của Lục Khải yêu cầu, lấy hết can đảm mở của phòng bước ra ngoài. Lục Khải nhìn cô, chiếc váy ôm bó sát body của cô, nhìn thấy rõ các đường cong trên cơ thể cô, rảnh áo khoét sâu xuống ngực, để lộ một phần ngực phía ngoài, phần lưng cắt xẻ toàn bộ, để lộ làn da trắng nỏn mịn màng của cô, váy ngắn đến trên đùi, đôi chân thon dài thẳng tắp của cô khiến không ai có thể rời mắt được. Hàn Tuyết Thư xấu hổ đưa tay che chắn trước ngực của mình, cô né tránh ánh mắt của anh. Lục Khải đi đến trước mặt cô, cúi xuống thì thầm bên tai cô, cười lạnh.
"Chiếc váy rất hợp với bản chất của cô"
Hàn Tuyết Thư vờ như không nghe Lục Khải nói gì, lúc nào anh cũng nhắc về bản chất của cô, vậy nhưng bản chất của cô như thế nào thì anh không bao giờ tìm hiểu mà đã vội kết luận cô.
Lục Khải bảo cô đi một đôi giày cao gót 10cm, vì hai chân hôm trước đi bộ của Hàn Tuyết Thư vẫn chưa khỏi hẳn nên khi mang đôi giày vào, Hàn Tuyết Thư loạng choạng mà ngã ra phía sau, cô nằm gọn trong lòng của Lục Khải
"Kỹ thuật tốt lắm"
Lục Khải đỡ lấy cô, bàn tay đặt ở phần lưng trần của cô, tiện tay vuốt ve bờ lưng của cô, luồn tay vào từ phía sau lên trước ngực, xoa nắn rồi véo nhẹ, Hàn Tuyết Thư né tránh đẩy anh ra, Lục Khải cười lạnh.
"Đi làm việc thôi".