Hàn Tuyết Thư mở cửa phòng bước vào, không khỏi ngạc nhiên khi cô nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ, bước từng bước vào giữa phòng, cô mệt mỏi muốn bước lên phòng luôn, hiện tại cô không muốn phải đối mặt với anh, tất cả những gì vừa xảy ra ở ngoài nghĩa trang cũng đủ rồi. Những điều anh muốn nói anh đều đã nói, những điều cô cần nghe cũng đã nghe, bây giờ không nên đối diện nhau làm gì nữa. Cô đủ mệt mỏi rồi...
Lục Khải từ từ xoay người lại, toàn thân toả ra sát khí nặng nề, gương mặt hệt như quỷ, lạnh lùng cất tiếng:
"Về rồi?"
Hàn Tuyết Thư không muốn phải nghe thêm bất cứ điều gì nữa, cô biết anh đang tức giận, vậy nên cô không muốn ở đây để anh trút giận lên mình nữa. Cô im lặng rồi vẫn bước đi.
Lục Khải cười nhạt, mắt phượng sắc lạnh dán chặt trên người Hàn Tuyết Thư, những dấu vết mờ ám trước ngực cô cùng chiếc váy xộc xệch, cộng với chiếc áo khoác tây trang bên ngoài không khỏi khiến l*иg ngực anh nhói lên, như bị rách toạc ra. Anh từng bước tiến lại gần cô, giọng lạnh đến cực âm:
"Vừa mới ra khỏi nhà đã tìm được người bao nuôi rồi, đáng khen cho cô"
Hàn Tuyết Thư lên tiếng:
"Anh ấy chỉ là người qua đường giúp đỡ em"
Lục Khải bị mất kiểm soát hoàn toàn, anh thô bạo kéo cổ tay Hàn Tuyết Thư và xô cô vào tường, cơ thể cường tráng lập tức áp lên, một tay kéo chiếc áo khoác nam kia giơ lên trước mặt cô, hừ lạnh:
"Quên trả hay cố tình cầm về?"
Sau đó ném mạnh xuống sàn nhà, hai mắt vẫn tập trung trước ngực Hàn Tuyết Thư, anh xé rách phần áo của cô rồi bóp chặt cằm cô, lạnh lùng nói:
"Vừa mới để cô ra ngoài cô đã không chịu được mà đã tìm tình nhân rồi. Không phải vừa rồi còn muốn giải thích hay sao? Bây giờ giải thích đi"
Hàn Tuyết Thư bất lực nhắm chặt 2 mắt lại, đầu cô cứ ong ong, cô không thể xác định được rốt cuộc bản thân bây giờ cảm thấy như thế nào nữa, cô phó mặc cho Lục Khải muốn như thế nào thì sẽ như thế đấy, vì cơ bản bản thân cô không còn sức lực nữa rồi.
Thấy cô vẫn cứ tiếp tục im lặng không nói gì, Lục Khải bóp chặt cằm của cô hơn, cơ hồ như muốn bóp nát nó ra thành từng mảnh vụn. Nhìn gương mặt quật cường chịu đựng của cô, Lục Khải không hề nương tay mà vung tay giáng một bạt tai xuống gò má Hàn Tuyết Thư.
- "Bản chất là điểm thì dù có cố gắng che giấu thế nào cũng không thay đổi được bản chất của mình đâu. Ghê tởm!"
Nói rồi Lục Khải đẩy mạnh cô ra rồi quay lưng bỏ đi, một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống trên gò má Hàn Tuyết Thư, cô đưa tay lau sạch rồi lồm cồm bò dậy, lê bàn thân mệt mỏi lên phòng, bước vào phòng tắm, cô chà xát bản thân thật mạnh, cả cơ thể đều đỏ ửng lên. Sau đó lên giường và thϊếp đi, trong giấc mơ cô thấy anh lạnh lùng đau khổ ở ngày mưa 5 năm trước, còn có cô ngồi bên cạnh anh, che ô cho anh
"Khải, vì sao anh không nhận ra em...."
Khi Hàn Tuyết Thư tỉnh lại đã là giữa trưa, cả người cô mệt nhoài, 2 bàn chân vẫn đang sưng tấy lên, cô chống hai tay đau nhức xuống giường, từ từ ngồi dậy.
Hàn Tuyết Thư cắn chặt môi để không để nước mắt chảy ra, cô xoay người lại, từ từ đặt hai chân xuống sàn, nhưng khi cô vừa nâng người đứng lên thì lập tức ngã xuống giường lại. Hai chân cô đúng là không thể đi nổi nữa. Cắn chặt môi chịu đau, Hàn Tuyết Thư nhích người tới đầu giường, hai tay vịn lên tường mà bước từng bước xuống nhà.
Sau giờ cơm tối, Lục Khải mới trở về, anh đi thẳng lên phòng ngủ của cô. Không nhìn thấy Hàn Tuyết Thư trên giường nên anh chắc chắn cô đang ở trong phòng tắm, cười lạnh một tiếng, anh cởϊ áσ khoác và carvat ném lên giường rồi lấy chìa khóa phòng tắm và thản nhiên mở cửa vào trong.
Hàn Tuyết Thư vừa tắm xong, cũng đã mặc đồ ngủ vào, đột nhiên của phòng tắm bị đẩy ra và cổ tay còn đau nhức bị một lực lớn kéo ra khỏi phòng tắm. Cô sợ hãi cầu xin:
"Khải... xin anh bỏ tay ra..."
Lục Khải lôi cô gái nhỏ bé, yếu ớt như một trận lốc xoáy, thô bạo ném cô lên giường, sau đó chống một tay xuống giường, tay kia cởi nhanh mấy cúc áo sơ-mi rồi quay xuống bóp chặt cằm của Hàn Tuyết Thư, gương mặt cực kỳ hung ác, giọng lạnh lẽo nói:
"Đến giờ làm việc của cô rồi"
Hàn Tuyết Thư uất ức đến nhoè lệ, cô hiểu lời lẽ trong câu nói của anh nhưng vẫn nói:
"Em không hiểu anh đang nói gì"
Lục Khải cười lạnh:
"Đừng diễn trước mặt tôi"
Tức thì liền đè cô nằm xuống giường, bắt đầu hôn liếʍ từ gò má xuống cổ, vai, xương quai xanh, ngực.
Xoạc
Tay thì xé rách bộ váy ngủ trên người Hàn Tuyết Thư, môi lưỡi lại di chuyển ngược lên lại, hôn mυ'ŧ, triền miên dây dưa cùng môi lưỡi cô.
Cả quá trình, Hàn Tuyết Thư chỉ nằm im lặng, không hề giãy giụa cũng không nghênh đón, cô chỉ biết dùng nước mắt để nói lên tâm trạng hiện giờ.
Lục Khải nhả môi cô ra, bàn tay ấm nóng áp vào quai hàm của cô, lạnh nhạt nói
"Cô khóc cho ai xem chứ?"
Anh tiếp tục hôn dọc xuống dưới, nhưng nhận thấy cô vẫn tiếp tục bất động nên một cảm giác bực bội xông lên tận các tế bào não, anh vừa quát vừa đứng lên
"Mẹ nó, như cái xác chết"
Sau đó chỉnh sửa lại quần áo, ném cho cô một cái nhìn lạnh lẽo rồi cầm áo khoác đi ra khỏi phòng.
Rầm!!
Cửa phòng bị một lực lớn đẩy ra rồi lại đóng sầm trước mặt Hàn Tuyết Thư, cô từ từ ngồi dậy, kéo chăn che lên người, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhìn về cánh cửa đã khép lại, cô nức nở hỏi trong vô vọng.
"Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy...?"