Viễn Hi Đình thất thần rời khỏi quán cà phê, hai chân cô nặng trĩu bước đi trên những con phố tấp nập. Xung quanh càng đông đúc bao nhiêu, lòng cô càng cô độc bấy nhiêu. Ánh mắt vô hồn nhìn thẳng, cô lê thê bước từng bước, không biết là mình sẽ đi về đâu, bên tai không ngừng văng vẳng lại những lời Châu Duật Phàm vừa nói.
Tiết trời đã vào thu, âm u nhiều mây không nắng.
Hai hàng cây bên đường nhuốm màu vàng úa, những chiếc lá rời cành, lơ lửng giữa không trung, rồi đáp xuống đất.
Đoạn đường mà cô qua, mỗi bước đi đều dẫm phải mấy chiếc lá vàng khô, phát lên âm thanh xào xạc.
Gió thổi rì rào, không lớn cũng không nhỏ, đủ khiến cô cảm thấy lành lạnh.
Nước mắt cô rơi, lòng cô buốt giá. Giây phút này, cô thực sự rất sợ, sợ rằng hung thủ mà bao năm nay cô vẫn luôn tìm kiếm lại là người mà cô yêu nhất.
Cô ngửa đầu nhìn lên, tự hỏi rốt cuộc ông trời còn muốn trêu ngươi cô tới bao giờ?
Năm mười tám tuổi, giữa lúc tình yêu của cô nồng cháy nhất, ông nhẫn tâm chia rẽ, bắt cô phải làm một kẻ phụ tình để chia tay anh, khiến cô luôn khổ sở và dằn vặt suốt một thập kỉ dài đằng đẵng.
Năm hai mươi tám tuổi, ông lại se duyên cho cô gặp lại anh thêm một lần nữa, để cô có cơ hội kết hôn với anh, nhưng trớ trêu thay, vào lúc cô bắt đầu thích ứng với cuộc sống mới, ông lại nói với cô rằng hung thủ gây ra cái chết cho cô ruột và chị gái rất có thể là anh.
Trong tình thế này, nếu không oán trách ông trời và số phận thì cô còn có thể tìm ai để kêu oan bây giờ?
Hai hàng nước mắt lạnh tanh rơi dài trên đôi gò má tái nhợt, lòng cô nguội lạnh như tro tàn.
Bỗng nhiên có một cơn gió lạ thổi qua, trời đất giống như chao đảo, mây đen ùn ùn kéo đến. Những chiếc lá vàng bị gió thổi bay tán loạn, khói bụi mịt mù, sắc trời xám xịt hẳn đi.
Một chiếc lá khô từ trên cao rơi xuống, bị gió thổi bay tới trên mặt cô.
Những người xung quanh đều sải chân bước đi thật nhanh, để kịp lúc tránh mưa. Còn cô vẫn lững thững không chút vội vàng nào, thậm chí trong lòng còn nổi hứng mong chờ mưa sẽ nhanh tới.
Không lâu sau, những đám mây đen đã phủ kín trên đỉnh đầu cô, kéo theo cơn mưa nặng hạt, rồi đổ ào ào như trút. Nước mưa bay tung toé lên người cô, phả lên mặt, khiến hai mắt cô cay xè, cuốn trôi đi hàng nước mắt trên đôi gò má cô. Một luồng chất lỏng trong suốt bắn vào miệng, nhưng cô chẳng thể nào phân biệt nổi là nước mưa hay nước mắt nữa rồi.
Cơn mưa ngấm qua da, thấu vào tim gan cô, khiến lòng cô lạnh giá.
Cơ thể cô run lên bần bật, bước đi cũng dần nặng nề hơn.
Tầm mắt cô lờ mờ không tỏ, ánh sáng cũng vì thế mà bị thu hẹp lại.
Cô cứ thẫn thờ dầm mưa suốt mấy tiếng đồ hồ liền, cho tới khi trời tối, cô vẫn không trở về nhà.
Sức lực cạn kiệt, thâm tâm mỏi mệt rã rời, người cô vô thức ngã xuống mặt đường, trên tay và đầu gối trầy xước rỉ máu. Cô oà lên khóc nức nở, không phải do vết thương ngoài da, mà là vì tim cô đau nhói.
Nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa tình thân và tình yêu thì cô phải làm thế nào?
Ai đó hãy nói cho cô biết đi?
Làm ơn đi mà…
Cô rơi xuống hố sâu tuyệt vọng, không cách gì vực dậy nổi.
Nhiều người đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn, nhưng cô không quan tâm, cứ ngồi bệt giữa đường khóc như điên dại, trái tim tựa như bị một lưỡi dao cùn đang cứa đứt từng khúc một, không phải đau đến thấu trời, mà là kiểu đau âm ỉ mãi không thôi.
Có mưa sa bão táp nào mà cô chưa từng đi qua, nhưng cô không ngờ bản thân lại đổ gục trước một chuyện chưa được làm sáng tỏ.
Chính vì chưa sáng tỏ, cho nên cô mới không biết mình có nên tin anh hay không. Nói thật lòng là cô không thể dám khẳng định rằng anh 100% trong sạch. Dẫu sao nạn nhân cũng là người thân của cô, dù chỉ có 1% nghi ngờ, cô cũng muốn làm rõ.
Gió đêm l*иg lộng thổi qua, tạt bay bay những hàng nước mưa giữa không trung, đánh vào mặt cô ran rát.
Nước mắt trong hốc mắt cô cạn sạch, chỉ còn lại một đôi mắt trống rỗng, quạnh hiu, ngập tràn tăm tối.
Trên đầu cô có một bóng ô đưa tới, mưa cũng vì thế mà ngừng rơi trên người cô, cô mơ hồ ngẩng đầu nhìn lên, chững lại mấy giây, yếu ớt hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Châu Duật Phàm tiến tới đỡ Viễn Hi Đình đứng lên, trái tim anh ta đau đớn khôn nguôi, tự trách mình vì ban chiều đã không đi theo cô, để cô tự hành hạ mình thành ra như thế. “Em có bị ngốc không? Dầm mưa cả chiều à? Không cần mạng nữa sao?”
Người Viễn Hi Đình lạnh buốt, cơ thể yếu xìu ngã vào lòng Châu Duật Phàm, thần thức dần trở nên mơ hồ, đôi hàng mi rung rinh trong vài giây rồi cụp hẳn xuống. Trong lúc mơ màng, cô liên tục lẩm bẩm: “Xuyên Xuyên… em… phải… làm… sao… đây? Em… không thể mất anh, nhưng cũng không thể nào không tìm ra sự thật. Nếu đúng người ấy là anh, thì em, anh, chúng ta sẽ như thế nào?”
Châu Duật Phàm ôm chầm lấy Viễn Hi Đình, cõi lòng anh ta như bị khoan một hố sâu, vài giây sau đó, anh ta liền đỡ cô lên xe, đưa tới bệnh viện.
Bệnh viện về đêm không đông lắm, hành lang yên lặng thưa người, Châu Duật Phàm cõng theo Viễn Hi Đình tới phòng bác sĩ trực ban. “Bác sĩ, cô ấy dầm mưa bị ngất xỉu, mau tới xem giúp tôi đi.”
Bác sĩ ngao ngán lắc đầu, đi tới giường bệnh dùng ống nghe đo nhịp tim, sau đó tới huyết áp, rồi dùng nhiệt kế đo nhiệt độ. “Do kiệt sức và dầm mưa lâu nên bị sốt thôi! Không cần phải lo… Hazza… tuổi trẻ các cô cậu thật là… Có sức khoẻ thì không biết giữ, cứ thích hành hạ bản thân cơ.”
Châu Duật Phàm liếc nhìn gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Viễn Hi Đình, trong lòng không khỏi chua xót.
Di động của cô đổ chuông liên tục, Châu Duật Phàm sau một lúc do dự, cuối cùng vẫn lục tìm di động từ trong túi xách ra xem. Khi thấy tên người gọi là Cận Thời Xuyên thì anh ta hơi đắn đo, liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch như không có giọt máu nào chảy qua của cô một nhoáng, rồi cũng nhấn nút nghe.
Đầu giây bên kia vang chất giọng lạnh lùng, xen lẫn lo âu: “Đình Đình, em đi đâu thế? Sao không nghe điện thoại?”
Sau một thoáng im lặng, Châu Duật Phàm chợt nói: “Cô ấy đang ở trong bệnh viện…”
Sắc mặt Cận Thời Xuyên ở đầu giây bên kia xám xịt lại: “Anh là ai? Cô ấy ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viện thành phố.” Châu Duật Phàm nói tiếp.
Chừng hai mươi phút sau, Cận Thời Xuyên đã tới, tốc độ nhanh như thế, hẳn là anh thật sự lo lắng cho cô. Anh liếc nhìn Châu Duật Phàm một cái rồi đi thẳng về phía giường bệnh của Viễn Hi Đình, xoay người ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve gương mặt tiều tuỵ tái nhợt của cô.
Một lúc sau, anh mới quay lại nói với Châu Duật Phàm: “Cảm ơn, anh có thể rời đi rồi. Tôi sẽ tự mình chăm sóc cho vợ tôi.”
Châu Duật Phàm sững người lại vài giây, hơi không nỡ nhưng chỉ đành gật đầu: “Được thôi!”
Dù sau anh ta cũng không tiện ở lại, đành để cô tự mình giải quyết chuyện riêng trước, nếu như anh ta vẫn còn có cơ hội, thì khi ấy anh ta mới bước lên.
Anh ta biết, trong trái tim Viễn Hi Đình chỉ chứa bóng hình Cận Thời Xuyên, ngay cả lúc hôn mê cô vẫn còn luôn miệng nhắc tới anh cơ mà.
Chỉ là con tim anh ta không nghe theo sự điều khiển của lý trí, nhìn thấy cô bên cạnh Cận Thời Xuyên vẫn không khỏi vùng vẫy thét gào.