Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 55: Nam phụ trong lòng em

Kể tới đây, thanh giọng của Viễn Hi Đình dần nghẹn ngào: “Sau đó, một mình em chạy tới hai nơi để nhận xác…”

Cận Thời Xuyên cắt ngang lời cô: “Nếu em không muốn thì đừng nói nữa.”

Viễn Hi Đình lắc đầu: “Anh biết không, đây là lần đầu tiên em nhớ lại tất cả mọi chuyện mà vẫn có thể thản nhiên tới vậy.”

“Đồ ngốc… Sao lúc đó không tới tìm anh?” Cận Thời Xuyên lòng đau như cắt, anh chưa bao giờ nghĩ, sau khi hai người chia tay, cô lại phải trải qua những nỗi đau thấu cùng như thế.

“Em kể mấy chuyện này với anh là để cho nhẹ lòng, chứ không phải để anh tự trách. Những ngày tháng đen tối và khó khăn nhất em cũng đã vượt qua, cho nên anh không cần phải để mọi chuyện trong lòng.” Viễn Hi Đình gượng cười, nói.

Tối hôm đó, gia đình ba người ghé vào nhà hàng hạng sang ăn tối, vừa lúc chúc mừng sinh nhật Viễn Nhiên.

Hàng năm, sau khi thăm mộ cô ruột và chị gái, Viễn Hi Đình vẫn luôn tổ chức sinh nhật cho Viễn Nhiên. Bởi vì, đối với cô, sự xuất hiện của Viễn Nhiên tựa như một ánh nến lập loè soi tới cuộc đời cô vào khoảnh khắc tối tăm nhất. Mặc dù ánh nến đó rất mờ nhạt nhưng ít nhất là nó đã cho cô thấy được ánh sáng để có thể tiếp tục sống.

Tiệc sinh nhật có sự tham dự của Lưu Đào và Ôn Diên.

Chỉ là hai người họ suốt ngày như nước với lửa, gặp nhau liền chạnh choẹ không ngừng, khiến người ta ing tai nhức óc.

Cũng nhờ thế mà năm nay Viễn Hi Đình cảm thấy vui vẻ hơn hẳn, ít nhất là cô không còn phải cô độc nữa.

Cô nâng ly lên rồi nói: “Cảm ơn mọi người đã tới. Năm nay tôi không còn cô đơn, mà Nhiên Nhiên cũng đã có một cái sinh nhật trọn vẹn rồi.”

Năm chiếc ly thuỷ tinh chạm vào nhau, phát lên tiếng kêu khe khẽ, chụm thành một đoá hoa rực rỡ, sau đó hoa nở bung ra, mỗi chiếc ly theo tay thu về, đặt lên môi từng người một. Dốc đáy ly lên cao, đầu hơi ngả về sau, rượu vang sóng sánh từ từ chảy tới miệng ly, đổ vào trong miệng, tan dần trong cuống lưỡng, tới khi nuốt xuống vẫn còn sót lại một chút hương vị ngòn ngọt của nho quyện cùng chút đăng đắng của cồn.

Có thể thanh xuân của họ không được như ý, nhưng tại giờ phút này trong mắt mỗi người đều xán lạn tựa như quay về năm mười chín, đôi mươi.

Gặp nhau rồi bỏ lỡ, sẽ để lại niềm hối tiếc khôn nguôi, nhưng cũng chính vì sự bỏ lỡ đó mới khiến tình yêu của họ trở nên trọn vẹn. Sở dĩ, thanh xuân chính là bỏ lỡ, không phải sao?

———————————-

Bữa tiệc nào rồi cũng tới lúc tàn, niềm vui nào cũng đến lúc tan.

Sau khi kết thúc một ngày ngập tràn cảm xúc hỗn độn, Viễn Hi Đình lại tới công ty làm việc như thường. Chỉ là, tới giữa buổi cô liền nhận được điện thoại của Châu Duật Phàm nên đã xin nghỉ ra ngoài.

Họ gặp nhau ở một quán cà phê gần sở cảnh sát.

Châu Duật Phàm mặc quân trang đi từ cửa vào, cởi mũ trên đầu đặt xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện Viễn Hi Đình.

“Anh Duật Phàm… anh nói có manh mối về vụ tai nạn của cô và chị gái em là thật sao?” Viễn Hi Đình không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Sau khi đương nhiệm chức vụ cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố, Châu Duật Phàm vẫn luôn lật lại những vụ án cũ, vô tình thấy án treo đứt đoạn manh mối về vụ tai nạn xe kinh hoàng của Tô Châu Châu vào mười năm trước, nên anh ta đã âm thầm điều tra. Chỉ là thời gian xảy ra khá lâu rồi, mọi dấu vết đã mờ, việc truy tìm bằng chứng sẽ vấp phải khó khăn khá lớn.

Châu Duật Phàm đặt tệp hồ sơ được bọc cẩn thận xuống trước mặt Viễn Hi Đình. “Em nên chuẩn bị tâm lý trước khi xem.”

“Vâng…” Tay mở hồ sơ của cô đột nhiên khựng lại, lòng bất an trồi lên dự cảm xấu, cô hơi do dự, nhưng ngay sau đó liền dứt khoát mở ra xem.

Đúng như Châu Duật Phàm nói, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì manh mối duy nhất chính là có hai chiếc xe cùng lúc đâm vào xe của Tô Châu Châu, mà một trong hai người lại là Cận Thời Xuyên.

Trái tim đang lơ lửng của Viễn Hi Đình ngay lập tức rơi xuống.

Bàn tay cầm tài liệu của cô run lên bần bật, rồi bất giác bóp mạnh mép giấy khiến nó quăn lại. Cổ họng cô khan khốc, khoé môi mấp mé nửa ngày mới nói được nên thành lời: “Không thể… nào… Chuyện này… chắc chắn… không phải là sự thật.”

Châu Duật Phàm khẽ thở dài: “Là thật, anh đã xác minh rõ rồi. Nhưng không chắc chắn nguyên nhân vụ tai nạn có phải do Cận Thời Xuyên gây ra hay không. Anh vẫn đang cố gắng tìm thêm manh mối.”

Trong khi điều tra về vụ án, Châu Duật Phàm cũng vô tình biết được Viễn Hi Đình đã kết hôn với Cận Thời Xuyên, hơn nữa, họ còn có mối tình kéo dài hơn mười năm đằng đẵng.

Ban đầu, Châu Duật Phàm không có ý định nói cho Viễn Hi Đình biết, nhưng sau đó nghĩ lại vẫn là nên nói sớm với cô, ít nhất để cô có thời gian chuẩn bị sẵn tâm lý cho kết quả xấu nhất, cũng như chu toàn sắp xếp cuộc sống cá nhân.

“Anh Duật Phàm… chuyện này… liệu có thể sáng tỏ được không?” Viễn Hi Đình sụt sụt, ngẩng đầu nhìn Châu Duật Phàm, ánh mắt run rẩy như chó con bị thương đang tìm kiếm nhành cây cứu mạng.

Châu Duật Phàm điềm tĩnh nói: “Nếu đã là sự thật thì sớm muộn gì cũng sẽ sáng tỏ. Hi Đình… yên tâm đi, có anh đây.”

Trong đáy mắt Châu Duật Phàm hiện rõ sự đau xót, trái tim co thắt lại. Anh biết Viễn Hi Đình đang lo sợ rằng Cận Thời Xuyên là thủ phạm, vậy rồi đoạn tình tương phùng ngắn ngủi của hai người sẽ phải làm sao?

Nhưng Viễn Hi Đình lại không hề hay biết, ở phía sau cô vẫn luôn có một Châu Duật Phàm âm thầm vì cô mà làm tất cả mọi thứ. Anh vì cô mà thi vào trường cảnh sát, vì để về nước gặp cô mà cãi lại lời của bố mẹ, vì cô mà truy lục lại vụ án đã đứt đoạn hơn mười năm.

Những năm tháng sống ở nước ngoài, Châu Duật Phàm chưa một giây một phút nào ngừng nhớ về cô, chỉ là sau khi cô rời khỏi Tô gia, anh cũng bị mất liên lạc, muốn tìm kiếm tung tích của cô chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Tình cờ năm ngoái anh có tham gia một sự kiện ở thành phố Cotlend đã gặp được Lưu Đào, sau một lúc trò chuyện anh mới biết cô ấy sinh ra và lớn lên ở gần khu nhà cũ mà anh và Hi Đình đã từng sống. Dẫu biết cơ hội mong manh, nhưng anh vẫn không từ bỏ hi vọng tìm kiếm cô, nên đã hỏi thăm Lưu Đào, kết quả không khiến anh thất vọng, cô ấy thực sự biết tung tích của cô.

Sau khi có được thông tin, Châu Duật Phàm không chút do dự mà chuyển đơn vị công tác về thành phố Tây Thành, khi bị bố mẹ phát hiện, hai bên đã cãi nhau một trận to, nhưng đến cuối cùng thì anh vẫn cố chấp quay trở về.

Mặc dù, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình rằng có khả năng rất lớn là cô không còn độc thân, nhiều năm đã qua đi cũng chỉ có một mình anh đơn phương độc mã quyến luyến tuổi niên thiếu không vẹn toàn, lúc ấy anh chưa kịp trưởng thành để nói câu “anh yêu em” thì hai người đã phải xa xách, nhưng tới khi anh tận tai nghe thấy có người nói là cô đã kết hôn, cõi lòng anh vẫn bị dao đâm một nhát đầy đau đớn.

Gần hai mươi năm, hai mươi năm trong lòng anh chỉ có một bóng hình duy nhất, chưa bao giờ ngừng cố gắng để đến gần cô. Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ là nam phụ trong cuộc đời cô, mãi mãi đứng ở phía sau lặng thầm bảo vệ cô.