Mạnh Duy Chí hơi ngây người, đôi môi hồng hào mềm mại kia cứ thế áp lên mà không hề báo trước, xúc cảm này không khỏi làm cho người khác phải thất thần.
Cô gái còn há chiếc miệng nhỏ nhắn để vươn đầu lưỡi ra cạy mở hai cánh môi mỏng kia, mυ'ŧ liếʍ rất mạnh, hành động kháu khỉnh đáng yêu, cơ thể nhỏ nhắn còn dán sát vào ngực của anh mà cọ trái cọ phải.
Ánh mắt của Mạnh Duy Chí tối lại, trong lòng của anh không phải là không có hứng thú với cô gái mê người này mà là luôn bị ràng buộc bởi luân lý đạo đức. Điều đó khiến cho anh dù có ham muốn vẫn chưa bao giờ hành động.
Hiện tại nếu cô đã chủ động vậy thì chẳng thể trách anh được nữa!
Người đàn ông đang được cô gái hôn chẳng mất nhiều thời gian để “đảo khách thành chủ”, anh vừa ngang ngược vừa nhiệt tình hút lấy nước bọt trong miệng cô, vừa thơm vừa ngọt, khiến cho anh dù muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Sau một lúc lâu hút mật trong chiếc miệng mềm mại nhỏ nhắn này thì Mạnh Duy Chí đã rời khỏi đôi môi của cô, nhưng vẫn kề sát với mặt mình với mặt cô, đầu mũi dán chặt với đầu mũi, anh cười khẽ nói: “Ai dạy cho em vậy? Đã học cách hôn anh rể rồi sao?”
Hơi nóng phả ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Nhạc Tuệ, trái tim của cô đập thình thịch vì hơi thở nam tính nóng bỏng của người anh rể: “Trên tivi có dạy ạ…”
Mạnh Duy Chí nhìn thấy dáng vẻ gương mặt ngây thơ của cô, thực sự là ngoan ngoãn đến mức quyến rũ, anh không thể nhịn được mà siết chặt vòng eo của cô, ấn cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng.
Nhạc Tuệ cảm thấy hơi ngứa một chút, vặn vẹo cơ thể muốn thoát ra, nhưng mà bộ ngực đầy đặn ở phía trước lại đang cọ sát trong lúc vặn vẹo càng trở nên phiếm hồng trong mắt của người đàn ông.
Mạnh Duy Chí rêи ɾỉ vài tiếng, cánh tay hơi buông lỏng vòng eo của cô ra, cách một lớp áo ngủ mà dùng tay phủ lên bộ ngực cao vυ't phía trước của cô, nhào nặn mấy cái, giọng nói ám muội khàn khàn: “Tại sao hôm nay Tuệ Tuệ lại không mặc áσ ɭóŧ nhỏ ở bên trong?”
Cô gái chớp mắt: “Hôm nay chị gái ra ngoài vội quá nên đã quên mặc cho em.”
Không phải là cô không biết mặc mà là vì cô chê nó phiền toái, cho nên mỗi buổi sáng sau khi thức dậy thì chị gái của cô đều sẽ mặc cho cô.
Người đàn ông nhìn cô em vợ mười sáu tuổi, số tuổi không lớn nhưng phần trước ngực lại không nhỏ, thậm chí còn hơn chứ không hề kém so với người vợ xinh đẹp tươi trẻ của anh.
Không hổ là một cô gái được nuông chiều, anh nhịn không được tiếp tục cách qua một lớp quần áo mà nhào nặn thêm một lúc nữa, đầy đặn tròn trịa, xúc cảm rất tốt, núʍ ѵú vểnh lên, được anh vuốt ve mà dần dần cứng lên: “Anh rể sờ em có thoải mái không?”
Mặc dù Nhạc Tuệ không hiểu vì sao anh rể lại đặc biệt thích thú với hai viên thịt này nhưng vẫn kìm lòng không đậu mà ưỡn ngực vào trong tay của anh, dịu dàng nói: “Thoải mái ạ, anh rể, chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ ở đâu?”
“Hơi ngứa lại hơi trướng, lại còn hơi tê dại nữa, anh rể, anh mà còn vân vê nữa là em buồn tiểu lắm…” Khuôn mặt nhỏ trắng ngần ngọt ngào đang nói ra những lời lay động lòng người, nhìn cực kỳ đơn thuần vô hại.
Cô gái nhỏ đắm chìm trong sự vỗ về của người đàn ông, híp mặt lại, vẻ mặt ngây ngất.
“Vậy sao, để anh rể cho xoa nắn nhiều thì em sẽ quen thôi!”