Chương 1: Bị anh rể bóp zú
Mạnh Duy Chí 35 tuổi là người làm việc tự do, dựa vào việc xem mắt mới quen biết vợ mình - Lý Nhạc Ninh 25 tuổi.
Hai vợ chồng cộng thêm em vợ - Lý Nhạc Tuệ sống chung trong một căn nhà của cả hai vợ chồng, căn nhà có ba phòng ngủ hai phòng khách, vì trong thành phố nên giá cũng không rẻ.
Em vợ - Lý Nhạc Tuệ là một cô gái 16 tuổi nhưng lại chưa trưởng thành, nói thẳng ra là một đứa ngốc mà cha mẹ đứa ngốc này đều đã mất nên có thể nói là do vợ mình nuôi lớn.
Lý Nhạc Ninh đưa ra một yêu cầu duy nhất khi kết hôn với trạch nam lớn tuổi như anh là phải đưa theo đứa em gái đầu óc không minh mẫn này.
Anh đồng ý với vợ mình, dù sao chị gái lớn lên xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cô em gái này cũng là mắt phượng mày ngài rất đáng yêu.
Tuy nói là đứa ngốc nhưng thật ra chỉ cần không nói gì nhiều với cô thì sẽ không nhận ra, cả người chậm chạp, ngốc nghếch như con mèo nhỏ khiến người ta yêu thương.
Lúc này cô em vợ như búp bê đang cắn móng tay, nước miếng thấm ướt đầu ngón tay nhưng cô vẫn cắn rất vui vẻ.
Mạnh Duy Chí đánh tay cô một cái để cảnh cáo.
Nhưng không ngờ búp bê nhìn anh một hồi lâu rồi tiếp tục cắn móng tay, người đàn ông lập tức nhướng mày.
Lúc vợ anh ra ngoài còn kêu anh chăm sóc cho cô, nhìn cô như vậy nếu chăm sóc thì sẽ rất phiền phức, “Lý Nhạc Tuệ!”
Cô gái mười sáu tuổi đầy non nớt hơi ngơ ngác, do dự một lúc rồi đưa bàn tay trắng nõn về phía anh, “Anh rể, anh ăn không?”
Mạnh Duy Chí sửng sốt, có hơi bất lực nhưng cũng không nhịn được cười, nhìn đôi mắt to tròn long lanh của cô gái, anh như cố ý há miệng ngậm ngón tay trắng nõn của cô.
Trên bàn tay nhỏ bé dính đầy nước miếng và mùi thơm thoang thoảng thuộc về cô gái, người đàn ông nheo mắt, lần đầu tiên cảm thấy cô em vợ này vô cùng vừa mắt.
Mạnh Duy Chỉ cắn nhẹ làm cho cô gái thấy nhột đến không ngừng cười haha.
Người đàn ông nhả ngón tay ra rồi hôn lên mu bàn tay cô một cái, trong mắt ẩn chứa vẻ cưng chiều nhưng cố ý tỏ vẻ hung dữ nói: “Còn cắn nữa anh rể sẽ ăn luôn tay của em!”
Nhân cơ hội này cô gái ôm lấy cổ anh, giọng nói mềm mại, hơi chu môi nói: “Anh rể, đưa em đi chơi đi.”
Chắc chắn Mạnh Duy Chí không muốn đưa đứa trẻ lớn tuổi ra ngoài để chịu tội rồi, anh từ chối: “Không đi, em không nghe lời, không ngoan!”
Nhạc Tuệ chu môi vừa mong chờ vừa oán trách nhìn người đàn ông: “Ở nhà không vui chút nào, anh rể đưa Tuệ Tuệ đi chơi có được không?”
Đối mặt với giọng nói cầu xin mềm mại kia, Mạnh Duy Chí nhìn cô em vợ được nuông chiều mà lớn lên, cơ thể mềm mại không xương vừa thơ, vừa mềm cọ qua cọ lại trong lòng, dù là Thánh nhân cũng khó mà ngồi yên.
Ánh mắt người đàn ông trở nên u ám, anh muốn kéo cô cách xa mình một chút.
Nhưng Nhạc Tuệ cho rằng anh rể muốn từ chối mình, trong lòng quýnh lên vội vàng ôm chặt cổ anh, nịnh nọt chu môi hôn lên môi anh.