Mối Tình Đầu Không Trọn Vẹn

Chương 3

5.

"Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?" Quý Hoài Niệm vẫy hai cái trước mặt Tống Khinh, cười nói, "Muốn học trường nào vậy?"

Mắt sáng ngời.

Tống Khinh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặc một chiếc áo phông trắng ngắn tay bừng sức sống, nắm lấy tay cậu: "A đại."

Sau đó hỏi: "Còn cậu thì sao?"

"Ấy, trùng hợp, tôi cũng A đại."

Quý Hoài Niệm cười: "Vậy là chúng ta lại có thể tiếp tục là bạn học rồi."

Cậu vội vàng muốn nói chuyện với Tống Khinh, cho nên lựa chọn đi ngược. Tống Khinh nhanh tay kéo lấy, phòng cho cậu vấp ngã về phía sau.

Trên gương mặt luôn điềm tĩnh ấy lộ ra chút ý cười: "Tôi sẽ học kinh tế."

Quý Hoài Niệm đồng thời nói: "Tôi sẽ học sinh học."

Hai người nhìn nhau, Tống Khinh khẽ nhếch môi "À" một tiếng. Có vẻ hắn không đoán được Quý Hoài Niệm sẽ chọn ngành này.

Quý Hoài Niệm vươn tay xoa đầu hắn, cười tươi: "Chỉ là cảm thấy khá hứng thú, đừng có xem thường tôi."

"Tuy rằng nghe có vẻ khá chuyên nghiệp, nhưng sau này có thất nghiệp không nhỉ?"

Tống Khinh còn chưa kịp mở miệng, Quý Hoài Niệm lại bồi thêm một câu: "Nếu như không được, về nhà với phụ huynh chắc sẽ không bị ghét đâu nhỉ?"

Sau đó lấy di động, mở wechat của phụ thân đại nhân, gửi tin nhắn hỏi vấn đề này.

Tống Khinh liếc mắt một cái, có hơi buồn cười:

"Cậu thích thì cứ học thôi."

Hắn thở dài, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng là A đại, sẽ không thảm đến vậy đâu mà."

Quý Hoài Niệm gật đầu, di động cũng nhận được tin nhắn chuyển khoản kèm thêm một câu: "Thẻ đầy rồi, đừng có mà nói nhảm nữa đấy."

Cậu cười, xoay người lại sóng vai cùng Tống Khinh. Nhìn cậu thân cao chân dài, cả người cứng cáp đáng tin nhưng cũng thanh tú dịu dàng, là mẫu người mà các nữ sinh vô cùng yêu thích.

Đặc biệt có cảm giác thiếu niên.

Mà gương mặt kia lại tinh xảo ôn nhu, càng tôn lên vẻ ưu nhã. Mỗi khi lười biếng, nhướng mày, nở nụ cười, mỗi một khoảnh khắc đều khiến người ta phải đỏ mặt.

Tống Khinh nhìn chăm chú vào đôi môi đang khép vào mở ra, đầu lưỡi hồng ẩn hiện. Trong lúc nhất thời, suy nghĩ dường như ngưng lại.

6.

Sau khi có thành tích và điền đơn đăng ký, Quý Hoài Niệm rủ Tống Khinh ra ngoài chơi, thậm chí còn tiện tay cho vài con mèo hoang bên đường ăn.

Khi cậu bị Tống Khinh kéo vào bên cạnh một bức tường, có hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm Tống Khinh, không hiểu được hắn muốn làm gì.

Sau đó, liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tống Khinh: "Quý Hoài Niệm."

Cậu khẽ chớp mắt, "Ơi" một tiếng.

Vẻ mặt Tống Khinh chẳng có biểu cảm gì, không biết là do quá lạnh lùng hay không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chỉ có hơi mất tự nhiên nói ra:

"... Tôi thích cậu."

Nói xong, hắn mím môi, ánh mắt hơi run lên nhìn thẳng vào Quý Hoài Niệm.

Quý Hoài Niệm: "..."

"?"

Cậu khϊếp sợ nhìn Tống Khinh, đôi môi căng mọng hé mở nhưng không biết phải nói cái gì, sau đó cau mày:

"Ý của cậu là…"

Thích loại nào?

Tống Khinh: "Là muốn cùng cậu yêu đương."

Quý Hoài Niệm căn bản không dám nghĩ.

Cậu và Tống Khinh làm bạn ba năm, từ lần đầu tiên gặp nhau ở trong ký túc xá năm lớp 10, bị ấn tượng cực mạnh với người bạn cùng phòng tuy đẹp trai nhưng lạnh lùng này, cậu nhướng mày cười, chủ động chào hỏi với người ta.

Chỉ nhận được một câu trả lời hời hợt cũng không khiến cậu nhụt chí, lúc ăn cơm đi học đều rủ hắn theo, thường xuyên qua lại rồi trở thành anh em tốt.

Cậu vẫn luôn cho rằng đây đúng là một người anh em tuyệt vời, lại chưa từng nghĩ tới, người anh em này lại có tâm tư đó với mình.

Giọng cậu hơi khàn: "Khi nào?"

Tống Khinh đáp: "Lần đầu chạm mắt với cậu."

Quý Hoài Niệm: "..."

Cậu nhớ rõ ánh mắt hắn lần đầu khi cậu chào hỏi, thái độ thờ ơ lạnh nhạt, không còn gì khác.

Có lẽ đây là tính cách của hắn.

Cậu gian nan tự hỏi trong ba năm học chung với Tống Khinh này, không phải từ góc độ bạn bè, mà là suy nghĩ về tình cảm của mình đối với Tống Khinh.

Nhưng Quý Hoài Niệm còn chưa kịp hiểu tại sao, bầu trời vang lên một tiếng trầm vang, cùng với tiếng rơi lộp bộp, chung quanh bắt đầu đổ mưa, cách đó không xa, mấy con mèo hoang đang bắt đầu tìm chỗ trú.

Nhất thời, Quý Hoài Niệm không biết nên bày ra vẻ mặt gì.

Bọn họ chạy vào một chỗ có mái hiên che chắn, không vì tránh mưa mà cắt ngang câu chuyện, Tống Khinh lẳng lặng nhìn mưa phùn ngoài trời, liếc mắt thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quý Hoài Niệm.

Hắn khẽ nhíu mày, tự hỏi tại sao chỉ vì một cơn mưa mà tâm trạng lại không tốt như thế. Trước kia, vào những ngày mưa như thế này, tâm trạng của Quý Hoài Niệm cũng không tốt lắm, thỉnh thoảng cũng bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ là chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Giống như, nhớ lại chuyện gì đó thật khó chịu.

Hoặc có thể là, chán ghét và ghê tởm lời tỏ tình của hắn.

Quý Hoài Niệm cứng rắn nhìn ra ngoài trời, hàng mi mảnh dài khẽ rung động, lạnh lùng nói:

"Chúng ta không có khả năng đâu, Tống Khinh."

Tống Khinh mím môi, sắc mặt hơi trắng, lâm vào trầm mặc.

Thực ra bị từ chối vô cùng bình thường, Tống Khinh cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận được.

Vốn dĩ, bọn họ có thể tiếp tục làm bạn bè, chỉ là Tống Khinh không muốn chờ đợi thêm nữa.

Chuyên ngành khác nhau, về sau Quý Hoài Niệm sẽ dần có vòng tròn xã hội riêng, mà bản thân có khả năng chỉ là một vị khách vãng lai, rất nhanh thôi sẽ bị lãng quên.

Cho dù tình cảm còn đó, hắn cũng chỉ có thể vĩnh viễn ôm lấy tâm tư kia và giấu đi, duy trì khoảng cách tình bạn với Quý Hoài Niệm, không bao giờ có thể tiến lên thêm dù chỉ một bước.

Tống Khinh không muốn tiếp tục mối tình đơn phương thầm kín mãi không thấy ánh mặt trời này, cho nên hắn lựa chọn thổ lộ sau tốt nghiệp.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Quý Hoài Niệm không nhìn hắn nữa, cúi đầu trầm mặc tiến lên một bước, sau đó đi vào màn mưa, giọt mưa tạt lên người làm ướt chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh.

Tống Khinh không có dũng khí gọi tên cậu, bảo cậu đừng dầm mưa kẻo lại bị cảm lạnh, tránh một lát rồi hãy đi sau.

Nó có vẻ khá ích kỷ.

Hắn dựa nửa người vào tường, ánh mắt có hơi mờ mịt rơi trên bóng dáng kia. Ngay sau đó, hắn quay đầu, thản nhiên cười một cái.

Giữ không được, cuối cùng vẫn để vuột mất mà thôi.

Giống như ánh mắt đầu tiên ấy, hắn cảm thấy ánh mắt kia sáng ngời đến mức dường như không nên xuất hiện trên gương mặt đạm mạc ấy. Mà hắn, tuy rung động nhưng cũng biết màu sắc rực rỡ kia rốt cuộc sẽ không thể thuộc về mình, càng sẽ không vì mình mà dừng lại.

Hắn không muốn dầm mưa, chỉ đứng đó dựa người vào tường, nhìn chằm chằm khung thoại với Quý Hoài Niệm, chậm rãi chờ mưa tạnh.

Sau khi tạnh mưa, hắn gửi một vài tên thuốc cảm mạo và thuốc hay dùng thường ngày sang cho cậu, sau đó khép lại cổ áo, đi vào dưới bầu trời quang đãng.