3.
Quý Hoài Niệm lắng nghe âm thanh ồn ào xung quanh, lạnh nhạt uống một cốc trà sữa, cảm giác buồn tẻ nặng nề khiến cậu nhớ tới một cảnh tượng đã xảy ra trùng khớp trong quá khứ.
…
Trong bữa tiệc tốt nghiệp, cậu lẳng lặng cùng đám bạn uống rượu, khuôn mặt đờ đẫn cùng đầu óc rối bời bởi một sự việc mới xảy ra vài ngày trước.
Dáng vẻ trầm lặng của cậu làm đám anh em kinh ngạc, dù cho từ trước đến nay Quý Hoài Niệm luôn có cảm giác xa cách, nhưng tổng thể tính tình vẫn khá ôn hoà, không bao giờ thất thần trong bữa ăn.
Cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao, Quý Hoài Niệm không có tâm trạng xem náo nhiệt, chỉ yên lặng uống rượu.
Cho đến khi Tống Khinh gọi tên cậu.
Tửu lượng của Tống Khinh rất tệ, nhưng vì mấy ngày trước bị ánh mắt lạnh nhạt xa cách của Quý Hoài Niệm đả kích quá mạnh, hắn đến bữa tiệc này cũng là vì đám bạn kéo tới, bị thuyết phục uống vài ly.
Mắt hắn đã có hơi mê ly, khi hắn thua trong trò chơi nói thật hay đại mạo hiểm, tư duy chậm chạp khẽ chớp mắt, cuối cùng môi đỏ khẽ nhếch lên:
"... Đại mạo hiểm đi."
Bạn học lật thẻ, đọc to: "Chọn lấy một người ở đây hôn."
Tống Khinh: "..."
Những người xung quanh nhỏ giọng kêu lên, bởi vì bình thường Tống Khinh quá thờ ơ, có tham gia trò chơi thôi cũng khiến bọn họ kinh ngạc rồi, này còn chọn đại mạo hiểm, làm mọi người đều kích động.
Đặc biệt là đám học sinh nữ thầm mến Tống Khinh, rộn rạo đỏ mặt, hy vọng Tống Khinh ngẫu nhiên chỉ một cái, trúng mình thì thật vui.
Hôn má thôi cũng được.
Đầu tiên, Tống Khinh bất ngờ, hơi đăm chiêu nhíu mày. Sau đó, dưới ánh mắt trông mong, hắn quay sang gọi Quý Hoài Niệm ngồi ở bàn bên kia:
"Quý Hoài Niệm, sang đây một lát."
Các bạn học đột nhiên nín thở, trong ánh mắt lập loè kinh ngạc cùng không thể tin nổi.
Quý Hoài Niệm không biết bọn họ đang chơi cái gì, nghĩ một lát rồi cũng đi qua.
Tuy rằng chuyện kia làm cho mối quan hệ của bọn họ giờ đây có phần không thoải mái, nhưng tình nghĩa còn đó, cậu sẽ không tuyệt tình đến mức lạnh nhạt với Tống Khinh trước mặt mọi người.
Chỉ giây tiếp theo, cậu ngây dại.
Tống Khinh ngồi thẳng dậy, bắt lấy cổ áo cậu, rướn người qua hôn lên bờ môi ấy.
Quý Hoài Niệm: "..."
Chờ đến khi dũng khĩ không còn, Tống Khinh chậm rãi buông tay, trước khi rời đi, hắn lại hôn lên má trái trắng nõn của cậu, nặng nề mang theo chút quyết tâm, buông tay.
Ánh mắt né tránh.
Quý Hoài Niệm khẽ sờ lên môi, cảm nhận được vị rượu vang nồng đậm, ánh mắt lạnh băng, khoé miệng gợi lên đầy lạnh nhạt: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy nữa."
Sau đó về chỗ của mình.
Tống Khinh giương mắt nhìn theo bóng người rời đi, tự giễu cười một cái đắng chát.
Vốn chỉ là một lần khát cầu mỏng manh, Quý Hoài Niệm đến đây là tốt lắm rồi.
Nếu cậu ấy không tới, Tống Khinh cũng không định hôn ai, cùng lắm thì tự phạt vài ly rượu là xong.
Bạn học bị cảnh tượng trước mắt làm tan nát cõi lòng, nhưng cố kỵ tính cách lạnh nhạt của Tống Khinh, không ai dám trêu ghẹo hắn, nhanh chóng bỏ qua chơi một vòng khác.
Quý Hoài Niệm không ở lại lâu, uống thêm hai hớp thì đi về.
Tống Khinh nhìn cậu, cảm thấy cứ ngồi đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tìm cớ rồi đi luôn.
…
Thoát ra khỏi hồi ức, Quý Hoài Niệm ấn ấn thái dương đau nhức, nói với Trình Triều Thu "Đi trước đây" , sau đó đứng dậy đi ra.
Trình Triều Thu cũng buông ly rượu, cau mày đứng dậy theo, nói với những người khác một tiếng, đi theo Quý Hoài Niệm ra ngoài.
4.
"Đàn anh, em, em thích anh."
Cô gái mặt mày đỏ bừng chặn hắn lại ven đường, ngón tay run rẩy cầm một bức thư màu hồng phấn đưa cho Tống Khinh.
Chỉ thấy Tống Khinh đúng thật lạnh lùng như lời đồn, im lặng nhìn cô một cái, không có động tác khác.
Cô cầm thư tình, do dự hỏi:
"Đàn, đàn anh ơi?"
Tống Khinh lãnh đạm, nhưng vẫn đưa tay ra, nhận lấy bức thư.
Cô gái không khỏi vui mừng, suýt nữa thì không khống chế nổi cảm xúc.
Nhưng Tống Khinh chỉ cầm một giây, liền đưa trả lại: "Xin lỗi, bây giờ tôi không có ý định yêu đương."
Cô gái: "Nhưng mà…"
Vẫn là vẻ mặt nhàm chán ấy, nhưng lại dường như kiên nhẫn mười phần:
"Cảm ơn, đi về đi."
Thấy hắn nghiêm túc từ chối mình như thế, dù sao cũng không phải lạnh nhạt không thèm nhìn mặt mình như dự đoán. Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng nghiêm túc đáp: "Cảm ơn anh."
Tống Khinh xoay người rời đi, thực ra hắn vừa nhớ tới ám ảnh của mình với Quý Hoài Niệm, cho nên không muốn thờ ơ từ chối mà kiên nhẫn cảm ơn cô.
Bọn họ đều giống nhau, thích một người không thể có được.
Mình đã bị từ chối quá thảm bại, hắn cũng không muốn cho cô gái kia phải chịu cảm giác như thế.
Thay vì là cảm thông người khác, không bằng nói là hắn đang tự mình bù đắp quá khứ thì đúng hơn.
Chỉ là hắn còn chưa đi được bao xa, vừa giương mắt lên, vừa vặn chạm phải một đôi mắt tinh xảo, nhất thời có chút ngây người.
Trong mắt Quý Hoài Niệm không có bất cứ cảm xúc nào, nhìn Tống Khinh một lúc rồi dời tầm mắt, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt:
"Trùng hợp ghê."
Hoàn toàn không đề cập tới chuyện vừa mới chứng kiến.
Tống Khinh khẽ thở nhẹ một hơi, "Ừ" một tiếng, nói: "Trùng hợp thật."
Trình Triều Thu vừa lúc đi tới, cẩn thận nhìn qua lại hai người họ, chào hỏi với Tống Khinh, sau đó hỏi Quý Hoài Niệm:
"Giờ về phòng thí nghiệm hả?"
"Ừm."
Quý Hoài Niệm nhìn Tống Khinh một cái, sau đó cùng Trình Triều Thu đi mất.
Tống Khinh nhướng mí mắt, ngón tay buông thõng bên người hơi cong lại, cũng nhấc chân bước đi.
Hắn và Quý Hoài Niệm đi về hai phía ngược nhau, không ai dừng lại.
Thật giống như khoảng cách của bọn họ vậy, từ sau khi tốt nghiệp cấp ba đột ngột kéo ra, kể từ đó không bao giờ có thể trở về trạng thái ban đầu được nữa.