“Không phải, cậu không hiểu đâu!” Lập tức cô gái ấy quên đi ánh nhìn của Doãn Ngư, kích động phản bác lại: “Đây không chỉ là chuyện một chiếc điện thoại thôi đâu, hot boy rất dịu dàng, hơn nữa sản nghiệp của Ôn thị cũng rất lớn, nếu như có thể mượn cơ hội này để kết bạn với cậu ấy thì sau khi tốt nghiệp tìm việc làm là chuyện rất dễ dàng!”
“Ồ!” Người kia như được khai sáng: “Vậy là cho dù có tìm thấy thì cũng không thể để ở chỗ dì quản lý ký túc được, đúng không, tránh để bị người người giành lấy công lao.”
“Đúng vậy. Hình như gần đây hot boy đang thực tập, vài ngày nữa mới về trường thì phải, trong mấy ngày nay nếu có ai nhặt được thì chắc chắn sẽ lén giấu đi trước…”
Trong lúc nói chuyện, bỗng nhiên trong khu rừng nhỏ vang lên một loạt tiếng chuông điện thoại.
Hai người đang nói chuyện lúc nãy lập tức trợn tròn mắt, vội vàng nhìn nhau, thái độ cực kỳ xem thường lúc nãy của chàng trai đã biến mất, cậu ta lập tức nói: “Nhanh lên, chúng ta cùng đi tìm đi!”
Cô gái vội vàng gật đầu, nhưng vào lúc quay người rời đi, cô gái ấy quay đầu lại nhìn Doãn Ngư đang cúi đầu, ăn mặc phong phanh, cả người chỉ có một màu đen xám: “Được… chậc.”
Cô gái ấy lầm bầm một câu: “Sao tên nhóc này lại ở đây nghe lén chứ, chắc không phải muốn giành công lao của người khác đâu nhỉ…”
Một mùi hương nước hoa gắt mũi lướt ngang qua người Doãn Ngư.
Cậu bị đυ.ng phải nên hơi lảo đảo, đưa tay ra ôm lấy tai theo bản năng, cố gắng giữ cân bằng cho cơ thể.
Doãn Ngư chầm chậm cúi đầu.
Trong những ánh mắt hoặc là tò mò, hoặc là xem thường kia, cậu vẫn cúi đầu, xem mọi người xung quanh như không khí và đi xuyên qua họ, bước về phía ký túc xá của mình.
Cũng giống như chàng hot boy nổi tiếng dịu dàng, lắm tiền ai ai cũng biết kia,Doãn Ngư cũng rất có tiếng ở trường , chẳng qua cách nổi tiếng hơi đặc biệt một chút - vào năm đầu lúc mới khai giảng, vì ăn trộm nên bị phê bình trước toàn trường một lần.
Cho dù sau này đã xác định chuyện này là một sự nhầm lẫn, huỷ bỏ hình phạt nhưng chuyện huỷ bỏ hình phạt lại không được thông báo.
Cho nên có rất nhiều người không biết chuyện cậu vô tội.
Hơn nữa cho dù biết cậu vô tội thì cũng chẳng mấy ai tin.
Bởi vì con người Doãn Ngư y hệt tên mình vậy, quá u ám.
Cậu thường xuyên mặc một chiếc áo có mũ màu đen tuyền, chiếc áo rộng thùng thình che phủ hết cả phần thân dưới của cậu, dáng người cậu rất mảnh khảnh, gầy đến mức đáng thương, rõ ràng trông rất đẹp trai thanh tú nhưng mái tóc rậm rạp đã che đi hết phần chân mày, khẩu trang màu đen che đi đôi môi, không ai biết cậu trông đẹp đến mức nào.
Hơn nữa cậu cũng không thích nói chuyện, không quan tâm những người xung quanh, người ta nói chuyện với cậu cậu cũng vờ như không nghe thấy, đắc tội với biết bao nhiêu người.
U ám, quái gở, kẻ trộm.
Đây là ba từ thay thế cho ba năm đại học của Doãn Ngư.
Doãn Ngư cũng không quan tâm.
Cậu bước đến trước mặt dì quản lý ký túc xá, đôi giày bố dưới chân ma sát với nền đất, phát ra âm thanh hơi chói tai.
Một tay cậu bỏ vào túi áo, dường như muốn lấy chiếc điện thoại đính đầy bùn đất kia ra, đặt lên bàn ——
Âm thanh và màn hình Douyin ngừng lại, dì quản lý đưa mắt lên nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét: “Ồn chết đi được.”
Doãn Ngư im lặng.
Cậu nghiêng đầu xoay người đi, bước nhanh vào phòng trong ký túc xá của mình, đóng cửa “ầm” một cái.
Tiếng chửi mắng của dì quản lý ký túc xá vang lên, nhưng Doãn Ngư lại đưa tay nhấn vào máy trợ thính, tiếng la hét chói tai kia cũng lập tức trở nên xa dần, cậu như đang chìm sâu vào dòng nước biển lạnh lẽo, mặc dù hít thở khó khăn nhưng ít nhất cũng không còn đau nữa.
Doãn Ngư ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình.
Trong ký túc xá trống rỗng chỉ còn một mình cậu, vì không ai muốn ở chung với cậu cả.