Một Câu Chuyện Song Hướng Yêu Thầm Lừa Vợ Vào Tròng Của Gã Điên

Chương 1: Sở thích cá nhân và tiêu chuẩn chọn người yêu, hình mẫu lý tưởng của tôi

Doãn Ngư nhìn thấy một chiếc điện thoại.

Là một chiếc điện thoại đen tuyền, bề ngoài trông không giống với bất kỳ mẫu điện thoại mới nào cả. Nó nằm lẻ loi một mình trong đống bùn bên cạnh bồn hoa không ai ngó ngàng đến, có lẽ đã nằm đó được một thời gian rồi.

Bóng cây xào xạc lay động, chỉ nghe được tiếng sột soạt, cho nên lúc chuông điện thoại đột ngột vang lên thì hiển nhiên nó trở thành âm thanh chói tai giữa cả một khu rừng tĩnh lặng này.

Brừ ——

Rõ ràng là âm thanh rất chói tai nhưng khi truyền đến tai Doãn Ngư lại trở nên hơi mông lung, rất khó chịu, cảm giác dường như sắp chết chìm này khiến cậu không thoải mái chút nào.

Doãn Ngư chau mày lại, đưa một tay bịt chặt lấy máy trợ thính trên tai phải của mình.

Ánh nắng vàng óng len lỏi giữa khu rừng rọi lên mí mắt mỏng, tạo thành một bóng râm che đi đôi mắt xinh đẹp như một chú mèo của cậu. Đôi môi mím chặt cong lên khiến cậu trông hơi lạnh lùng, u ám.

Cậu nhìn chiếc điện thoại này với ánh mắt thờ ơ.

Qua một lúc lâu, mãi cho đến khi điện thoại không còn rung nữa.

Doãn Ngư mới chầm chậm cúi người xuống, ngón tay thon dài lấy một tờ khăn ăn sạch từ trong túi áo ra, sau đó dùng tờ giấy cầm vào một góc điện thoại, chầm chậm đưa nó lên.

“Cạch” một tiếng, điện thoại rơi xuống ghế đá.

Đống bùn bẩn thỉu bay tứ tung, cũng vì thế mà màn hình sáng lên - màn hình chờ của điện thoại là một tấm hình phong cảnh trong sân trường.

Góc chụp này thì chính là vị trí Doãn Ngư đang ngồi bây giờ.

Hoặc có lẽ là do quá trùng hợp nên Doãn Ngư nhếch chân mày lên như một thói quen.

Mặc dù hành động này không hề được thể hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng đến mức “tê liệt” của cậu nhưng cậu vẫn gật đầu, ngồi thẳng lưng như một người mắc chứng OCD vậy.

Chủ nhân của chiếc điện thoại rất có cá tính.

Nhất định phải trả chiếc điện thoại này cho anh ấy.

Doãn Ngư nghĩ thế, sau đó thầm tự đếm hai tiếng rồi đứng lên, dùng giấy gói kỹ điện thoại, động tác nhẹ nhàng lặng lẽ y như đệm thịt của mèo chạm xuống đất, rất nhanh đã đi khỏi khu rừng, hòa vào dòng người hối hả, náo nhiệt.

Chỉ là vừa bước ra ngoài thì cậu lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Dòng người rất đông, dường như đang vây lấy cậu, nhưng trước đây nơi này không hề có nhiều người đến thế, nếu không thì cậu cũng sẽ không thích ngồi bên cạnh băng ghế đá kia như thế.

Doãn Ngư không quen với việc bị người ta bao vây thế này, cổ họng cậu chuyển động, đội cái mũ nối liền với áo lên, cậu rất muốn thu mình lại thành một con mèo đen rồi trốn khỏi đây ngay.

Cho đến khi bên tai trái cậu vọng đến rất nhiều tiếng líu ríu của các chàng trai cô gái:

“Sao hôm nay có nhiều người chạy đến đây thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Cậu không biết à? Hot boy nổi tiếng của trường chúng ta – người được bầu chọn trên confession đấy bị mất điện thoại rồi. Cậu ấy đang đăng tin tìm đồ trên đấy, muốn hỏi thử xem mọi người có nhìn thấy nó không, cậu ấy bị mất ngay trong khu rừng nhỏ kia kìa.”

Doãn Ngư đột nhiên dừng bước.

Hai tai cậu dựng thẳng lên, trong màn đêm, con mèo đen lén lút ấy dừng bước, đôi mắt màu hổ phách lộ ra khỏi chiếc nón, yên lặng nhìn người đang nói chuyện.

Bỗng nhiên cô gái đang nói kia cảm nhận được có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình thì căng cứng cả người, nhìn sang Doãn Ngư như một phản xạ tự nhiên, khựng lại một lúc mới tiếp tục bổ sung lời nói của mình:

“... Vậy là bây giờ mọi người đều muốn tìm thấy chiếc điện thoại này, đợi sau khi hot boy về đến trường thì sẽ mang đến cho cậu ấy đấy.”

“Không phải chỉ là một hot boy đẹp trai thôi sao, có đến mức phải huy động nhiều người như vậy không? Hơn nữa người nhặt được điện thoại chắc chắn cũng sẽ để ở chỗ dì quản lý ký túc xá thôi, làm gì đến lượt bọn mình được gặp hot boy chứ.”