Nam Chính Sủng Tui Quá, Phải Làm Sao Giờ?

Quyển 1 - Chương 6.2

Sau khi đi một đoạn, Trình Mộ bỗng nhiên kêu lên một tiếng: "A Trạch."

Thường Trạch nghi hoặc nhìn về phía anh: "Dạ?"

"Hình như anh không hay gọi tên em lắm." Trình Mộ dừng bước chân lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Thường Trạch: "Sau này anh sẽ gọi em là A Trạch, được không em?"

"Được ạ." Thường Trạch vui vẻ đồng ý.

Bây giờ cậu là con tang thi nhỏ được Trình Mộ nuôi dưỡng, Trình Mộ không đặt cho cậu những cái tên kỳ lạ đã tốt lắm rồi.

Nhưng mà nói đến tên... Cậu nên gọi Trình Mộ là gì đây?

Chủ nhân?

Daddy?

Hay là chủ chăn nuôi?

Sau khi âm thầm lựa chọn mấy cái tên trong đầu nhưng chẳng có cái tên nào phù hợp cả, cậu quyết định hỏi thẳng Trình Mộ: "Vậy thì em nên gọi như nào đây... Ngài sao?"

"Em thích gọi anh là gì cũng được." Trình Mộ nói xong thì bổ sung thêm một câu: "Nhưng không cần dùng kính ngữ đâu, quan hệ giữa chúng ta cũng chẳng xa cách như thế."

"Ca ca*?" Thường Trạch cúi đầu, mặt đỏ bừng nói: "Em có thể gọi anh như thế được không?"

*Mình để ca ca để tách biệt với cách xưng hô "em-anh" mà mình dùng từ đầu đến giờ nhé!

Cậu chọn cách đổi từ "daddy" xuống "ca ca".

"Tất nhiên là được rồi." Trình Mộ hài lòng gật đầu: "Em gọi một lần nữa đi."

"Ca ca."

"Một lần nữa đi em."

"Ca ca."

"Được rồi, A Trạch ngoan quá." Trình Mộ sờ đầu của Thường Trạch: "Khi nào muốn cái gì thì cứ nói thẳng với anh, anh sẽ mua tất cả cho em."

Càng quen với cách xưng hô mới, Thường Trạch cũng không ngại ngùng như thế nữa: "Vâng ạ."

Khu an toàn Triều Dương chia làm bốn phần lớn: Khu dân cư, khu buôn bán, khu nông nghiệp và khu công nghiệp.

Mục đích của hai người là khu buôn bán, vì để tiện cho dị năng giả nhanh chóng tiến hành mua bán trao đổi con mồi nên khu buôn bán cách cổng lớn không xa.

Trong khu mua bán, phần lớn giao dịch là vật đổi vật nhưng mà vẫn có một dòng tiền thống nhất là -- tinh hạch của tang thi.

Ở trong tiểu thuyết gốc cũng từng nhắc đến, thật ra có sớm xảy ra việc hồi phục một cách siêu phàm, số ít người trở thành dị năng giả sớm nhất, sau đó... bọn họ bị nhà khoa học ác độc kia bắt lấy nhằm làm nên loại vắc-xin có thể đánh thức năng lực siêu phàm trong bất kỳ người nào, tiền vốn được rót vào, các nhà khoa học độc ác bắt đầu làm thí nghiệm một cách điên cuồng.

Sau đó, bọn ra tạo nên virus tang thi.

Người bị nhiễm virus này sẽ biến thành tang thi, có thể hoạt động liên tục vài chục năm mà không cần ăn uống gì, từ góc độ nào đó thì có thể xem như là đã "thức tỉnh năng lực siêu phàm" rồi.

Tuy nhiên rất nhanh đã không còn khống chế được virus tang thi nữa, nó lan truyền khắp thế giới, tạo thành mạt thế.

Điểm tốt duy nhất của virus tang thi có lẽ chính là tinh hạch của tang thi.

Bên ngoại của tinh hạch tang thi được bao phủ bởi một lớp vật chất đặc biệt, ngăn cản năng lượng siêu phàm phát tán ra bên ngoài, lớp này vô cùng ổn định, có thể khống chế vật chất siêu phàm.

Nói cách khác, tinh thần của tang thi sẽ không bao giờ bị ô nhiễm, một người bình thường cầm tinh thạch của tang thi vương cũng sẽ không sao cả. Nhưng nếu đổi lại thành nguyên hạch của thực vật biến dị cấp vương hay thú hạch hoặc có thể là năng châu thì sợ rằng người bình thường kia sẽ bị biến thành một quái vật không có lý trí trong nháy mắt.

Vì đặc tính đó, thêm nữa số lượng tang thi lại vô cùng khổng lồ cho nên tinh hạch của tang thi trở thành tiền thông dụng vào thời kỳ đầu của mạt thế.

Điều này có ích trong việc khích lệ dị năng giả gϊếŧ tang thi, cho nên về sau, lượng tang thi dần dần bị diệt sạch.

Thường Trạch đi theo Trình Mộ đến khu vực buôn bán sầm uất nhất trong khu an toàn Triều Dương.

Đi đến sảnh lớn ở tầng một thì thấy có hai đội dị năng giả đang chờ giao dịch, trong đó có một đội là người quen —— tiểu đội trước kia đã phát hiện ra bọn họ ở gần khu vực biến dị.