Trình Mộ đưa Thường Trạch ra khỏi tùy thân không gian.
Mới vừa bước ra ngoài thế giới, Thường Trạch đã phát hiện trong vòng mấy chục km kể từ chỗ cậu đặt chân xuống đã cháy đen hết toàn bộ, không có một ngọn cỏ, mặt đất trũng xuống.
Cậu không nhịn được mà hỏi Trình Mộ: "Đây là dấu vết mà anh để lại khi anh chiến đấu sao?"
Trình Mộ gật đầu: "Làm hư hỏng khá nghiêm trọng, hôm nào phải để một số dị năng giả hệ mộc đến để nuôi trồng thực vật."
Thường Trạch lại hỏi: "Những sinh vật biến dị ở đâu rồi?"
"Những sinh vật có thể dùng được thì đã lấy hết, còn những cái khác thì..." Trình Mộ nói xong thì đưa Thường Trạch quay trở lại tùy thân không gian.
Đây là một kho hàng vô cùng lớn, có vô số tia sáng rực rỡ óng ánh —— đây là nơi bảo quản vật chất siêu phàm.
Rậm rạp, vô số chủng loại, số lượng sinh vật cấp vương lên đến trăm cây.
Trình Mộ nói tiếp: "Vật chất siêu phàm của chúng nó đều đã được lưu trữ, máu thịt của chúng cũng được cất giữ ở kho hàng cất thịt, cất để sau này làm một bữa tiệc thịt dị thú thật lớn cho em ăn, những thứ vô dụng còn lại thì có thể bán ở khu an toàn."
Thường Trạch nhìn thấy những vật chất siêu phàm này, khϊếp sợ nuốt nước miếng.
Cậu phát hiện ra một vật chất siêu phàm được niêm phong trong kho bằng một phương pháp đặc biệt, chỉ vào nó rồi hỏi: "Viên kia là gì vậy anh?"
"Cấp hoàng." Trình Mộ trả lời: "Khi anh cướp đoạt vật chất ở gần đó thì phát hiện ra rồi tiện tay lấy luôn."
Thường Trạch lại nuốt nước miếng.
Sau đó, hai người rời khỏi tùy thân không gian.
Trình Mộ lấy ra một chiếc xe việt dã, chở Thường Trạch đi tiếp, con đường bằng phẳng không còn bị bất kỳ thứ gì cản trở nữa.
Thường Trạch phát hiện ra chiếc máy tính bảng đã được sạc đầy pin ở ghế sau, bây giờ cậu đã không cần đánh chữ để trao đổi với Trình Mộ nữa, bây giờ máy tính bảng được dùng để... chơi trò chơi.
Trên đường họ gặp được càng nhiều dị năng giả hơn, Thường Trạch đã đoán được Trình Mộ định lái xe đi đâu —— Khu an toàn Triều Dương.
Khu vực biến dị bao quanh rừng rậm Triều Dương có nguồn tài nguyên phong phú, hơn nữa tang thi rất thưa thớt, rất nhiều dị năng giả săn thú ở trong khu vực biến dị, dần dần thành lập nên khu an toàn Triều Dương ở đây.
Khu an toàn Triều Dương được thành lập rất lớn, phát triển rất nhanh chóng, là khu an toàn phồn vinh nhất trong thời kỳ đầu của mạt thế. Nhưng trong giai đoạn sau, rất nhiều cuộc chiến giữa các thú hoàng diễn ra trong rừng rậm Triều Dương, vô số sinh vật biến dị cấp vương chạy trốn ra khỏi rừng rậm, trong chớp mắt đã giẫm đạp khu an toàn Triều Dương thành một bãi phế tích.
Nhưng mà lần này Trình Mộ lại làm thịt một số lượng lớn sinh vật biến dị trong rừng rậm Triều Dương, còn cướp đoạt được vô số tài nguyên.
Chắc có lẽ biến cố trong tương lai sẽ không xảy ra nữa, khu an toàn Triều Dương chắc hẳn sẽ có thể tiếp tục phát triển huy hoàng như trước.
Không bao lâu sau, Thường Trạch đã thấy được cánh cổng lớn của khu an toàn Triều Dương từ xa.
Sau khi hai người xuống xe, Trình Mộ cất xe viết dã vào tùy thân không gian.
Số đông người đi đường nhìn thấy chiếc xe việt dã biến mất giữa không trung thì đều trợn to mắt, có sự tò mò, có nỗi sợ hãi oán thán, có người nóng lòng muốn thử đi lên lôi kéo làm quen với Trình Mộ.
Trình Mộ cũng chẳng để những ánh mắt đó vào trong lòng, đưa Thường Trạch đến cổng của khu an toàn.
Có hai người lính canh giữ hai bên cánh cổng, cả hai người đều cao trên hai mét, cơ thể lực lưỡng, vô cùng khí thế.
Đây là dị năng giả cường hóa cơ thể, cơ thể dưới sự ảnh hưởng của dị năng trở nên vạm vỡ, vừa cao vừa cơ bắp, thật sự có thể dọa người ta phát khóc.
Thường Trạch nhìn thấy dụng cụ kiểm tra đo lường, khóe mắt giật giật, trong lòng hơi căng thẳng.
Nếu cậu đoán không sai, đến giai đoạn giữa của mạt thế thì mới xuất hiện dụng cụ kiểm tra đo lường có virus tang thi hay không.
Vào giai đoạn đầu của mạt thế, những người nào muốn đi vào khu an toàn thì phải cách ly một thời gian, bảo đảm rằng không có người nào bị nhiễm virus của tang thi.
Sau đó bọn họ phát hiện ra cách ly như thế sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa cũng chẳng thể đề phòng những tang thi biến hình có thể trộn lẫn vào trong.
—— Mãi đến lúc đó thì dụng cụ quét hình kiểm tra đo lường virus tang thi mới được phát minh ra.
Đúng vậy, đây là khắc tinh của tang thi biến hình, dưới dụng cụ kiểm tra đo lường, thân phận tang thi của Thường Trạch sẽ bị bại lộ.
Thường Trạch kéo góc áo của Trình Mộ, chỉ vào dụng cụ kiểm tra đo lường rồi nói với Trình Mộ: "Cái kia..."
Cậu chưa kịp nói xong thì Trình Mộ đã gật đầu, bước đến bên cạnh người lính canh gác, chỉ vào dụng cụ kiểm tra đo lường hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua nó."
Thường Trạch: "..." Ý của cậu có phải vậy đâu.
"Cái này..." Người lính canh gác mới vừa chứng kiến cảnh tượng Trình Mộ thu hồi xe viết dã, đoán ra Trình Mộ không phải là một dị năng giả có thể trêu đùa được, vì thế thẹn thùng trả lời: "Đây là hàng không bán, chúng tôi không có quyền để bán cái này đi."
"Trong đó có bán cái này sao?" Trình Mộ khẽ nhếch cằm về phía khu an toàn.
"Đây là sản phẩm do tiến sĩ Hoàng chế tạo ra, anh có thể đi tìm ông ấy để tạo nên nó." Người lính canh gác đáp lại.
"Tiến sĩ Hoàng là dị năng giả hệ hỏa cấp S vô cùng mạnh mẽ, ông ấy có rất nhiều nghiên cứu chuyên sâu về lực lượng siêu phàm, là một nhà khoa học vĩ đại." Người lính canh giác khác bổ sung thêm vào.
Trình Mộ vuốt cằm, kéo tay Thường Trạch đi vào khu an toàn.
Hai người lính canh gác kia nhanh chóng quét hình Thường Trạch lên dụng cụ kiểm tra đo lường, kết quả cho ra tất cả số liệu đều bình thường, bọn họ nhẹ nhàng thở ra.
Thân phận tang thi của Thường Trạch vẫn chưa bị phát hiện ra, cậu tò mò nhìn về phía Trình Mộ.
Trình Mộ đưa tay nhéo cằm của cậu, nở nụ cười rồi giải thích: "Thứ đồ chơi kia anh rất quen thuộc, dùng tinh thần lực quấy nhiễu một chút thì sẽ mất tác dụng tạm thời."
Thường Trạch: "Thì ra là thế."