Thường Trạch lén lút thoát khỏi cái ôm ấm áp này, cố gắng rời giường mà không làm Trình Mộ thức dậy.
Nhưng mà sau vài lần thử nghiệm, cậu phát hiện ra mình hoàn toàn không thể động đậy được.
Dùng sức mạnh hơn nhưng vẫn không thể động đậy như trước.
Phô diễn toàn bộ thế võ mà cậu biết nhưng vẫn chẳng thể nhúc nhích.
Sau khi thực hiện một loạt động tác, đối phương ngược lại còn ôm cậu chặt hơn nữa.
Thường Trạch: buông tôi ra.jpg
Đúng thật là cậu đã quen thuộc đối đối phương, đã quen với mùi hương này, quen với cái ôm ấm áp mà vững chãi như l*иg giam này.
Dù sao thì sau khi rời giường cũng chẳng có việc gì làm, vậy thì cứ nằm tiếp như thế đi.
Bỗng nhiên, cánh tay đang ôm cậu kia thả lỏng ra, hơi thở đang phả vào tai của cậu cũng ngừng lại.
Trình Mộ đã tỉnh lại, buồn cười hỏi: "Sao anh lại mơ thấy một con cừu nhỏ cứ liều mình giãy dụa trong l*иg ngực của anh vậy, anh là sói xám sao, vì cái gì mà lại sợ anh đến vậy?"
Cơ thể của Thường Trạch cứng đờ, giải thích: "Em chỉ muốn rời giường thôi... A, bây giờ em có thể nói rồi."
"Em đã ngủ suốt ba ngày rồi, giờ cũng đang rảnh rỗi, nằm xuống nghỉ tiếp với anh đi." Trình Mộ ôm cậu, vuốt ve nói: "Nói về "hệ thống" mà lần trước em vẫn chưa nói xong đi."
Thường Trạch không ngờ rằng quá trình tiến hóa của bản thân mất ba ngày, thời gian dài trôi qua như vậy, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?
Xem ra tiến hóa thông qua việc cắn nốt cũng không tốt như vậy, may mà bây giờ cậu là một con tang thi nhỏ được Trình Mộ chăn nuôi, có xảy ra chuyện gì thì Trình Mộ che chở.
Cảm giác ôm đùi người ta mê quá trời!
Bây giờ Trình Mộ tiếp tục tìm hiểu chuyện hệ thống, Thường Trạch lấy tinh thần, hít sâu một hơi sau đó nhẹ nhàng nói tất cả mọi chuyện:
"Em cũng không biết hệ thống là thứ gì, em không rõ nó đến từ đâu, thủ đoạn vô cùng mạnh mẽ, đây là thứ tồn tại đằng sau tất cả, là bàn tay tội ác điều khiển mọi việc."
"Em vốn dĩ là một người sinh viên bình thường, em ở trong một căn nhà cũ, nuôi một con mèo, thỉnh thoảng chơi đùa với mấy chú cún con, một cuộc sống bình dị."
"Một ngày nọ, có một hệ thống mang số hiệu "777" trói buộc em lại, nó đưa em đến các thế giới khác để làm nhiệm vụ, nếu từ chối hay nhiệm vụ bị thất bị thì sẽ bị loại bỏ."
"Sau đó, em bắt đầu làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của em đều giống nhau, nội dung đều là: xuyên vào các thế giới tiểu thuyết nam tần, cố gắng chia rẽ hậu cung của nam chính.
"Anh cũng là một trong những nam chính đó, thế giới này là thế giới đầu tiên tên là《Vương giả thời mạt thế》."
"...Em tốn rất nhiều thời gian và công sức, hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cuối cùng thì cũng được quay lại thế giới ban đầu của em."
"Nhưng mà lúc này, hệ thống lại "tự bạo", không biết là thật hay giả, nhưng mà cuối cùng thì em vẫn bị nó đưa về thế giới này."
"Không phải." Trình Mộ im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói trầm ấm mang theo sự kích động: "Không phải là hệ thống ép em quay lại đây, mà em... quay về đây bởi vì anh."
Thường Trạch nghe thấy những lời này thì cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau đó giải thích: "Em đến thế giới này, bị anh bắt lại, em còn nghĩ rằng anh muốn biết bí ẩn về hệ thống bên người em..."
Trình Mộ: "Cho đến bây giờ anh vẫn không biết hệ thống là gì, cũng không định tìm hiểu về những bí ẩn của nó. Anh chỉ muốn nuôi em, điều đó xuất phát từ chính suy nghĩ của anh, từ kiếp trước, anh đã muốn làm như vậy."
Thường Trạch hơi hoảng loạn: "Từ kiếp trước?"
Trình Mộ: "Đúng thế, anh đã phát hiện ra một con tang thi nhỏ âm thầm đi theo anh."
Mặt của Thường Trạch đỏ lên, cậu còn tưởng rằng lúc mình làm nhiệm vụ đã che dấu rất tốt rồi.
Trình Mộ: "Anh đã luôn chờ đợi nó đến tìm anh, kết quả là nó chưa bao giờ đến gần anh quá 100 mét. Nó luôn chạy theo những người phụ nữ khác, cuối cùng còn giở trò đưa người ta đi mất, em thấy nó có quá đáng không?"
Thường Trạch cảm thấy mình đã phụ lòng người ta rồi, kiên trì trả lời lại: "Đúng."
Trình Mộ: "Cho nên bây giờ, em không được rời khỏi anh, biết chưa?"
Thường Trạch luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng vẫn trả lời lại như trước: "...Em hiểu rồi."
"Ngoan quá."
Trình Mộ thơm nhẹ lên vành tai của cậu khiến cho khuôn mặt của cậu đỏ bừng lên.
Trình Mộ rời giường, mặc quần áo: "Anh rời giường làm bữa sáng trước nhé, làm xong anh sẽ gọi em."
Thường Trạch: "...Dạ."
Sau khi Trình Mộ rửa mặt xong, Thường Trạch vẫn đang trùm kín chăn, khuôn mặt đỏ bừng."
Cậu suy nghĩ một cách cẩn thận, nhưng vẫn cảm giác có điều gì đó không đúng, cậu bắt đầu phân tích những tin tức mà cậu vừa nghe được.
Đầu tiên, cậu là một con tang thi, sau đó, Trình Mộ muốn nuôi cậu.
Bởi thế nên cậu đoán rằng vẻ bề ngoài khi cậu là tang thi phù hợp với loại thẩm mỹ nào đó của Trình Mộ, khơi gợi cảm xúc muối nuôi nấng cậu của Trình Mộ.
Nếu như vậy thì cậu còn có thể giải thích được, dù sao thì bây giờ cũng có rất nhiều người thích nuôi dưỡng như sinh vật có hình dáng kỳ lạ, ví dụ như nuôi rắn độc, nuôi nhện, thằn lằn vân vân.
Nhưng mà vì sao sau khi cậu ngụy trang quang học thì thái độ của Trình Mộ với cậu vẫn không thay đổi, thậm chí còn ôm cậu ngủ.
Chẳng lẽ thứ phù hợp với thẩm mỹ của Trình Mộ là... diện mạo vốn dĩ của cậu sao?
Suy luận này khá lạ nhưng mà cậu cũng không còn cách nào để giải thích nữa.
Nếu không phải trong tiểu thuyết gốc, Trình Mộ vốn là một thẳng nam thì cậu còn tưởng rằng Trình Mộ xem trọng cậu."
Sau khi Thường Trạch suy nghĩ cẩn thận, bắt đầu sắp xếp kế hoạch tương lai của cậu.
Bây giờ cậu xác định vị trí của bản thân mình là: một con tang thi được Trình Mộ nuôi nấng, là một con thú cưng.
Thú cưng cần làm gì bây giờ nhỉ?
Cậu đã từng nuôi chó nuôi mèo, nhớ lại quá khứ thì:
Cậu từng nuôi một con mèo quýt, mỗi ngày đều cho mèo ăn, tắm rửa, chơi đùa với mèo, việc duy nhất mà mèo phải làm là đưa lông ra cho cậu vuốt ve.
Cậu cũng từng nuôi một con chó lông vàng, mỗi ngày cho chó ăn, tắm rửa, chơi với chó rồi đưa chó đi dạo, việc duy nhất mà chó con phải làm là đưa lông ra cho cậu vuốt.
Vuốt lông là một hành động bị động, trên thực tế cũng không cần phải làm gì.
Vậy thì việc thú cưng cần làm là... cơm đến miệng thì ăn, quần áo đưa đến thì giơ tay ra chờ người mặc, chuyện gì cũng không cần phải làm đúng không nhỉ?
Trên đời này vậy mà lại có chuyện tốt đến vậy sao?
Nhớ lại cuộc sống khi ở bên cạnh Trình Mộ của cậu, dường như... đúng thật là như vậy.
Đương nhiên vẫn có những sự khác biệt, cậu có thể tự mình tắm rửa, cậu cũng không thể bị Trình Mộ xoa lông... Dù sao thì cậu cũng không có lông.
Tuy rằng cậu có thể biến hình thành những sinh vật có lông như hổ hay sư tử gì đó nhưng trước khi Trình Mộ nhắc đến việc này thì cậu cũng không cần tự cho mình là thông minh mà làm ra.
Biến thành mấy động vật có lông để cho người ta vuốt ve, chuyện này khiến cậu cảm thấy thẹn thùng.