Nam Chính Sủng Tui Quá, Phải Làm Sao Giờ?

Quyển 1 - Chương 4.3

Hơi thở thuộc về một đồng loại mạnh hơn trong cùng chung chuỗi tiến hóa khiến cho cả thể xác và tinh thần của Thường Trạch chấn động, cậu giật mình nhận ra đây là nguyên hạch của thực vật biến dị.

Nhận lấy nguyên hạch một cách cẩn thận, mỗi tế bào trong cơ thể cậu trở nên kích động điên cuồng, ép cậu nhanh chóng cắn nuốt viên nguyên hạch này vào.

Nhưn ý thức của cậu vẫn tỉnh táo như trước, cậu có thể cảm nhận được cấp bậc của viên nguyên hạch này rất cao, mạnh mẽ hơn cậu gấp hàng nghìn hàng vạn lần, nếu cắn nuốt trực tiếp thì có thể khiến cho cả người cậu nổ tung.

Nhưng mà dù chỉ cầm nguyên thạch thì cậu cũng cảm giác được cấp bậc của cậu đang tăng lên, càng tiến gần đến ngưỡng tiến hóa hơn.

Sau khi Trình Mộ đưa nguyên hạch cho cậu thì biến mất khỏi căn phòng.

Thường Trạch vội vàng chạy ra ngoài cửa thì thấy Trình Mộ đang ngâm mình trong làn nước của suối linh.

Cậu lập tức bỏ nguyên hạch vào túi, cầm máy tính bảng, chạy xuống tầng với vận tốc ánh sáng, đi đến bên suối linh.

Trình Mộ bơi đến bên bờ, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao em lại đến đây, muốn ngâm mình cùng anh sao?"

Trình Mô giơ tay ra, bởi vì ngâm mình trong nước suối linh tinh khiết nên những vết thương trên người anh đã nhanh chóng khôi phục.

Thường Trạch không cẩn thận nhìn xuống dưới nước, hai má không hiểu sao mà nóng bừng lên, lắc đầu từ chối lời mời tắm chung của Trình Mộ, gõ chữ trên máy tính cảm: "Nguyên hạch, cảm ơn!"

Trình Mộ: "Em thích là được rồi, tiếc là anh không tìm được con có cấp hoàng, cấp vương cũng chỉ tìm được một viên này."

Hóa ra viên nguyên hạch này có cấp vương, Thường Trạch khϊếp sợ.

Trong chuỗi tiến hóa, từ cấp thấp tiến hóa đến cấp trung, sau đó là cấp cao, cấp siêu, cấp vương sau đó là cấp hoàng.

Cấp hoàng là đỉnh cao trong sự tiến hóa siêu phàm, những sinh vật có cấp hoàng đếm trên đầu ngón tay.

Ngay cả tinh thạch của tang thi cấp cao cậu còn chưa dám mơ tưởng, vậy mà mục tiêu của Trình Mộ lại là cấp hoàng, đây chính là sự khác nhau giữa ếch ngồi đáy giếng và thiên nga bay lượn trên bầu trời.

Cậu gõ chữ trên máy tính bảng: "Anh vất vả rồi!!!"

Trình Mộ vui mừng nở nụ cười, thở dài: "Nếu không phải anh chọc giận hơn trăm con cấp vương cùng một lúc thì anh cũng không chật vật như vậy."

Hơn trăm sinh vật cấp vương!

Thường Trạch vô cùng chấn động.

Sức công kích của một trăm con cấp vương có thể sánh bằng mấy con cấp hoàng, trận chiến vừa rồi tương đương với trận đấu cuối cùng của boss trong tiểu thuyết gốc!

Nếu một con tang thi nhỏ như cậu đứng ở bên cạnh thì sợ rằng sẽ thịt nát xương tan chỉ trong phút chốc, may cậu là một con tang thi nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, không chạy loạn ra bên ngoài.

Đúng thật là rừng rậm Triều Dương có mức độ nguy hiểm lên đến SSS.

Nghĩ đến việc Trình Mộ trả giá nhiều như vậy, trong lòng của cậu lúc này đưa ra một quyết định, gõ một dòng chữ lên máy tính bảng: "Em có thể nói cho anh chuyện về hệ thống."

Trình Mộ nhìn dòng chữ này, nhíu mi nghi ngờ: "Hệ thống... là gì?"

Thường Trạch:...

Cậu đã đoán sai rồi sao?

Chuyện này mất mặt quá...

Mày của Trình Mộ thả lỏng lại, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Lừa em đó, đương nhiên là anh biết rồi."

Thường Trạch bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ may mà vẫn chưa dọa chết cậu.

Lại đột nhiên nghe thấy Trình Mộ hỏi: "Vậy là hệ thống mà em nói là XP, hay Win 7 hay Win 10? Trước kia em học tin học không?"

Thường Trạch không đứng vững nổi nữa, suýt chút nữa ngã vào trong dòng nước.

Cậu cắn chặt răng, giải thích một cách cứng nhắc: "Đó là một sự tồn tại còn mạnh mẽ hơn cả cấp hoàng!"

Nghe thấy lời miêu tả này cuối cùng thì sắc mặt của Trình Mộ cũng thay đổi, nghiêm túc hỏi: "Nó ở đâu?"

Thường Trạch im lặng đánh máy: "Không biết."

Đúng là vẫn rất dọa người.

Trình Mộ vậy mà lại không biết gì cả.

Bỗng nhiên máy tính bảng trong tay của cậu bị rơi xuống mặt đất, sau đó người của cậu cũng cứng đờ lại ngã xuống đất, trở nên mềm nhũn.

Đầu óc của cậu trở nên hỗn loạn, mí mắt giống như bị đổ xi măng lên, nặng nề đến mức không nhấc lên được.

Cậu chỉ nghĩ rằng buồn ngủ quá.

-- Cậu đã tiến hóa rồi!

Mặc dù bỏ nguyên hạch ở trong túi nhưng mà hơi thở mà nó phát ra vẫn làm cho cậu không ngừng mạnh hơn.

Bây giờ cậu đã tiến đến ngưỡng tiến hóa, không thể không chế được mà bắt đầu tiến hóa.

Giây cuối cùng trước khi cậu mất đi ý thức, cậu đã thấy Trình Mộ đứng lên khỏi suối linh, lo lắng đi đến bên người cậu...

...

Khi Thường Trạch tỉnh lại, cậu đã phát hiện mình đang nằm trên giường lớn mềm mại.

Cơ thể của cậu xảy ra biến hóa -- cậu đã tiến hóa thành tang thi biến hình!

Cơ thể trước kia chịu sự ảnh hưởng của lớp ngụy trang quang học, sau khi tiến học, cơ thể của cậu đã trực tiếp biến thành hình người.

Ngoài ra, dây thanh quản của cậu cũng được nối liền lại, cậu đã có thể nói rồi!

Cậu vừa định hoan hô một tiếng thì đột nhiên phát hiện ra mình đang được ôm trong một l*иg ngực ấm áp, hơi thở nồng ầm của người sau lưng đang phả lên vành tai của cậu.