Khi Thường Trạch miên man suy nghĩ thì Trình Mộ đã đi ra khỏi phòng bếp, những chiếc đĩa với những món ăn ngon lành bay lơ lửng giữa không trung.
Anh đi đến phòng ăn xa hoa cách phòng khách chỉ vài mét, trong đầu vừa bật lên một ý nghĩa, anh sử dụng tinh thần lực để những đĩa đồ ăn hạ xuống chiếc bàn ăn một cách lần lượt, đều tăm tắp và sạch sẽ, hạ xuống rất ổn định.
"Ăn cơm thôi nào."
Thường Trạch lấy lại tinh thần, nhìn một bàn ăn đầy sơn hào hải vị ở trước mặt, kinh ngạc há to miệng.
"Đồ dùng trong phòng bếp không đầy đủ, một lần chỉ dùng được tối đa ba mươi chiếc nồi, cho nên anh chỉ có thể làm từng này."
Thường Trạch nuốt nước miếng, bị dị năng hệ tinh thần vô cùng mạnh mẽ của Trình Mộ dọa sợ nhưng cũng vô cùng thèm thuồng đối với những món ăn ngon lành tỏa ra mùi hương thơm phức ở trên bàn ăn.
"Em mau đến ăn đi, lần này em cũng không thể kén chọn được nữa."
Thường Trạch gật gật đầu, trước tiên đi rửa sạch tay, sau đó ngồi vào bàn cơm, bắt đầu ăn cơm.
Cơ thể của cậu bây giờ vẫn giữ lại được vị giác của nhân loại, nhưng trước khi làm nhiệm vụ, về cơ bản cậu không tiếp xúc với đồ ăn, cũng chẳng ăn gì cả, nên vẫn không phát hiện được điều kỳ lạ này.
Bây giờ được thưởng thức hương vị của mỹ thực một lần nữa, giống như một đứa bé lần đầu tiên được ăn kem, trong nháy mắt đã phát hiện ra một châu lục mới, càng không thể quay lại được như trước.
...
Ăn đến khi no căng bụng, Thường Trạch bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Trình Mộ đang ngồi bên phía đối diện của chiếc bàn.
Trình Mộ vẫn đang nhìn cậu ăn, còn bản thân anh thì chưa động đũa.
Mà tất cả những món ăn ngon ở trên bàn đều rơi vào bụng của cậu.
Thường Trạch:...
Sao cậu lại có thể ăn nhiều đến thứ chứ?
Trình Mộ có thể nuôi nổi cậu hay không đây?
Không phải, thật ra cậu cũng không ăn nhiều đến thế đâu.
Cậu dường như đã phát hiện một sự thật kinh hoàng: dạ dày của cậu giống như một không gian vô tận vậy, có thể chứa được rất nhiều món ăn ngon khác nhau.
Hệ thống vậy mà lại không nói chuyện quan trọng như vậy cho cậu nghe.
Cậu đánh vài câu lên máy tính bảng: "Em ăn no rồi, anh ăn đi."
"Được rồi."
Trình Mộ nâng đũa lên, bỏ qua những món ăn còn y nguyên, gắp thức ăn thừa mà cậu đã ăn trong đĩa lên ăn.
Thường Trạch:...
Cậu muốn nói đồ ăn thừa của cậu có thể không vệ sinh lắm, nhưng mà nghĩ đến dị năng thể chất của Trình Mộ đã đạt đến mức độ bách độc bất xâm, cậu cũng chỉ im lặng.
Hơn nữa, chắc là cậu đã ăn những món đồ ăn mà Trình Mộ thích, cho nên Trình Mộ mới có thể ăn những món mà cậu đã ăn thừa lại.
Thật sự rất xin lỗi...
Cậu xấu hổ ngồi trên ghế, ánh mắt liếc về ti vi ở phía xa.
Bộ phim tình cảm trên ti vi đang chiếu phần không phù hợp với trẻ con, những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh đã truyền ra từ chiếc loa phóng thanh, âm thanh chỉ quanh quẩn trong phòng khách nên lại càng vang vọng hơn.
Thường Trạch:...
Càng xấu hổ hơn.
Mấy bộ phim kinh điển vĩ đại như vậy liệu có thể có chừng mực hơn không.
Không biết nhịn bao nhiêu lâu thì âm thanh kia mới kết thúc.
Lúc này Trình Mộ đã ăn cơm trưa xong, anh dùng tinh thần lực di chuyển những chiếc đĩa ở trên bàn vào máy rửa bát.
Trình Mộ đi đến, cúi đầu nhìn cậu: "Lúc nãy em ăn cũng không ít."
Thường Trạch: ! ! !
Anh đang chê cậu ăn nhiều sao?
Cậu vội vàng đánh chữ trên máy tính bảng: "Đó là chuyện nhiều ý muốn, thật ra em cũng không ăn..."
Chưa đánh xong thì Trình Mộ đã sờ lên cái bụng thịt của cậu, cảm thán nói: "Chẳng có chút thay đổi nào, xem ra em thật sự ăn cũng không mập được lên."
Thường Trạch:...
Trình Mộ xuyên qua lớp ngụy trang, chạm vào cổ tay chân thật của cậu, lại cảm thán: "Gầy thế này, làm thế nào mới béo lên được đây?"
Lần này Thường Trạch đánh ra hai chữ ngắn gọn: "Tiến hóa."
Chỉ cần tiến hóa thành tang thi biến hình thì cậu có thể thay đổi được hình thái của thực thể, biến thành béo hay gầy gì thì cũng chỉ là một việc cỏn con mà thôi.
Có hai cách để tang thi tiến hóa.
Thứ nhất là tiến hóa một cách tự nhiên, chỉ cần còn sống thì một ngày đó có thể tiến hóa lên được.
Còn loại thứ hai là tiến hóa thông qua việc cắn nuốt, cắn nuốt những "vật chất siêu phàm" ở trong chuỗi tiến hóa.