Nam Chính Sủng Tui Quá, Phải Làm Sao Giờ?

Quyển 1 - Chương 2.2

Không còn bị Trình Mộ nhìn chăm chú nữa, Thường Trạch như trút được gánh nặng.

Sau khi cởi hết quần áo ra thì cậu đi đến chiếc gương toàn thân, bỏ ngụy trang ra.

Một giây sau thì lại ngụy trang trở lại.

Tang thi không mặc quần áo là một hình ảnh "rất đẹp", xem một giây nữa thì cậu thật sự muốn chọc mù hai mắt của mình.

Nhưng mà qua một giây quan sát này, cậu đã xác định một điều rằng: cơ thể của tang thi này giống y hệt như cơ thể mà trước kia hệ thống đã chế tạo cho cậu!

Đúng thật tất cả đều là thủ đoạn bịp bợm của hệ thống.

Cậu đi đến dưới vòi hoa sen, mở chốt nước ra, nước ấm phun xuống, trong không khí tràn ngập một mùi hương thoang thoảng.

Tắm nước ấm, đây chính là chuyện mà trước đây cậu chỉ dám nghĩ chứ không thể làm được, khi làm nhiệm vụ, cậu đều phải tắm bằng nước lạnh, đa số thời gian đều tắm dưới nguồn nước vô cùng kém chất lượng.

Nhưng mà hiện tại thì sao?

Cậu được tắm dưới nước suối linh.

Dòng nước sạch sẽ nhất, đem lại nhiều sức khỏe nhất, không có một vệt vẩn đυ.c nào!

Nói thật, khi thấy nước suối linh được phun ra từ vòi hoa sen thì cậu sợ đến mức lớp ngụy trang của cậu cũng không được ổn định.

Tắm rửa bằng nước suối linh, đây là nội dung mà chỉ dám viết ở phần sau của tiểu thuyết nguyên bản, khoảng thời gian trước đó bản thân Trình Mộ cũng không dám lãng phí như vậy.

Mà cậu chỉ là một con tang thi nhỏ cấp trung lại có thể hưởng thụ đãi ngộ cao như thế này.

Đi theo Trình Độ đúng thật là có tương lai mà.

Sau này phải thể hiện tốt hơn nữa, nói không chừng cậu sẽ nhanh chóng tiến hóa thành tang thi biến hình.

Nhìn thấy bấm móng tay và dao cạo râu ở tủ âm tường trong phòng tắm, Thường Trạch cắt móng tay rồi cạo râu lổm nhổm trên mặt của mình.

Nhìn hình ảnh này khác hẳn với một tang thi gà mờ chỉ biết la hét ở ven đường, ừm, thoạt nhìn giống như một con thú cưng được nuôi trong nhà.

Vừa tắm rửa xong, Thường Trạch mặc bộ đồ mùa đông hình con cá mập mà Trình Mộ đã chọn cho trước đó, sau khi ngụy trang cho bản thân thì soi lên gương.

Tổng thể có gam màu xanh trắng, mũ đội có hình cá mập Q*, trên lưng có hai cái vây xá, hai tay áo cũng có những cái vây nhỏ, sau quần có một cái đuôi cá lớn.

*Đây là cá mập Q: Nói thế nào đi chăng nữa thì trang phục mùa đông này cũng rất kén người mặc...

May là bây giờ đang trong thời mạt thế, chỉ cần không khỏa thân ở giữa đường thì cũng không có người nào săm soi cả.

Sau đó cậu đi ra khỏi phòng tắm.

Bên ngoài phòng tắm là một phòng nghỉ, nhưng mà Trình Mộ cũng không có ở trong này.

Chẳng lẽ anh lại ở bên ngoài tùy thân không gian?

Nghĩ rằng có thể là vậy, Thường Trạch bật lên một suy nghĩ, muốn làm thử một chuyện.

Nếu Trình Mộ trao quyền cho cậu thì cậu có thể tùy ý ra vào tùy thân không gian.

Đương nhiên, cậu cũng không quá khẳng định rằng Trình Mộ có cho một con tang thi nhỏ như cậu quyền hạn này hay không, dù sao thì điều này cũng không quá cần thiết...

Nhưng mà cậu rất may mắn, sau khi suy nghĩ xong thì bốn phía thay đổi ngay lập tức, cậu đã đi ra bên ngoài tùy thân không gian.

"Em đã đến rồi, đúng lúc lắm." Trình Mộ thấy cậu, cười một cách dịu dàng, tiến từng bước đến, chỉ vào mấy thi thể ở trên mặt đất: "Em thấy mấy người này có kẻ nào xứng đáng làm bữa cơm trưa của em không?"

Thường Trạch:...

Cậu hơi hoảng sợ, tầm mắt đảo qua mấy cái thi thể ở trên mặt đất, cậu phát hiện ra rằng mình đều biết thân phận của những thi thể này.

Những người này đều là vật hy sinh phản diện trong tiểu thuyết nguyên bản, ỷ mình người đông thế mạnh nên chiếm cứ những mạng lưới giao thông quan trọng, ức hϊếp những người sống sót qua đường.

Khi bọn họ quan sát Trình Mộ thì giá trị vũ lực của bọn họ mạnh hơn Trình Mộ rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn bị Trình Mộ dùng mưu kế để gϊếŧ chết ngược lại.

Lần này bọn họ gặp lại Trình Mộ nhưng mà Trình Mộ đã trùng sinh, bọn họ vẫn xông lên cướp bóc Trình Mộ như trước, nhưng kết cục lại không phải là bị gϊếŧ ngược bằng mưu kế mà là bị chém chết chỉ trong giây lát.

Đương nhiên, nghĩ đến việc những kẻ này đều là nhân vật ở trong tiểu thuyết gốc, thuộc tính ngốc nghếch của nhân vật phản diện đều là những thứ đã được quy định trong nguyên tác rồi, cho nên cậu cũng chỉ có thể thương tiếc thay cho họ.

Khi làm nhiệm vụ, cậu cũng từng vào những vai có mặt trong tiểu thuyết nguyên bản, cũng từng bị hệ thống cưỡng chế bức bách, làm những chuyện mà trái ngược với suy nghĩ của mình.

May là bây giờ vai diễn tang thi của cậu không phải là nhân vật có mặt trong tiểu thuyết nguyên bản, cho nên không cần đi theo nội dung của tiểu thuyết. Hơn nữa hệ thống đã biến mất rồi, cũng không cần phải làm nhiệm vụ chia rẽ hậu cung của nam chính nữa.

"Anh nghĩ rằng em có thể thích ăn não nên vừa nãy anh đã trực tiếp tấn công vào trái tim của bọn họ, não của bọn họ vẫn không hao tổn gì cả."

Lời nói của Trình Mộ đã đưa suy nghĩ của Thường Trạch trở lại hiện thực, cậu đưa mắt nhìn về đống thi thể, ánh mắt của cậu khó nói hết thành lời.

Tuy rằng những tang thi chưa tiến hóa được lên cấp cao thì rất khó có thể thoát khỏi ham muốn tấn công vào nhân loại, luôn mang du͙© vọиɠ tiêu biệt rồi biến nhân loại thành đồ ăn của mình.

Nhưng mà Thường Trạch là một người có nguyên tắc, trước kia cậu đã từng sống trong xã hội hài hòa, vì thế việc biến thành tang thi trong thế giới này cũng chỉ là việc bất đắc dĩ do hệ thống bắt ép mà thôi.

Trước kia khi thực hiện nhiệm vụ, cậu kiên trì với điểm mấu chốt của bản thân: tuyệt đối không ăn người khác.

Bởi vì vậy, với sự hy sinh cho đại cục của cậu, hệ thống đã tiến thành cải tạo cho cơ thể tang thi của cậu, làm cho cơ thể tang thi cấp trung của cậu thoát khỏi sự khống chế của du͙© vọиɠ nguyên thủy, thậm chí còn không cần ăn cơm.

Bây giờ cậu nhìn thấy bốn cái thi thể này, không chỉ không muốn ăn chút nào mà còn cảm thấy rất buồn nôn.

Cậu quay đầu nhìn về phía Trình Mộ, lắc đầu một cách mãnh liệt.