Tùy thân không gian có nguồn suối là suối linh có thể chữa khỏi vết thương, bùn đất là đất linh có thể làm cho cây cối phát triển nhanh chóng, có tác dụng đặc biệt. Tu luyện trong này có công dụng rất to lớn.
Tùy thân không gian còn có thể mở rộng khi năng lực của Trình Mộ tăng lên, ban đầu chỉ có mấy thước vuông nhỏ, cuối cùng mở rộng ra kích thước bằng mấy chục sân bóng lớn.
Thường Trạch nhìn thấy kích thước của tùy thân không gian đã xấp xỉ mấy chục sân bóng lớn, nuốt nước miệng. Cách đó không gian có vài căn biệt thự lớn và một kho hàng khổng lồ, chiếm gần nửa tùy thân không gian. Đây là điều chưa bao giờ được nhắc đến trong nội dung tiểu thuyết, tuy rằng nói Trình Mộ dự trữ vật tư trong tùy thân không gian nhưng không khoa trương như vậy.
"Đi theo anh nào."
Trình Mộ nắm tay Thường Trạch, không gian lại thay đổi, đi vào một sảnh lớn. Trình Mộ có thể tự ý di chuyển vị trí bản thân trong tùy thân không gian.
Trong sảng lớn tối đen, Trình Mộ búng tay, đèn sáng lên, ánh sáng chiếu rọi xuống, một loạt quần áo được xếp ngăn nắp xuất hiện trước mặt Thường Trạch.
Sảnh lớn có kích thước bằng sân bóng này thực sự có đầy quần áo. Quần áo xuân, hạ, thu, đông, hàng hiệu sang trọng và giá cả phải chăng.... đều có đủ cả. Đúng là cướp được không ít quần áo. Nếu là những ngày đầu của mạt thế, trọng tâm thu thập vật tư của mọi người là thực phẩm, quần áo dễ bị bỏ qua, Trình Mộ lấy được nhiều quần áo như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Vậy thì bây giờ chỉ mới là thời điểm bắt đầu của mạt thế?
Vẻ ngoài trẻ trung của Trình Mộ là minh chứng cho điều này. Nhưng hiện tại Trình Mộ đã mạnh như vậy, thực lực đã có thể so sánh với giai đoạn sau. Chẳng lẽ Trình Mộ trùng sinh?
Thường Trạch cả kinh, cảm thấy được mình đã biết được đáp án chính xác.
Nhớ lại cậu tuy rằng hủy đi hậu cung của Trình Mộ, cũng mấy lần xuất hiện trước mặt Trình Mộ, nhưng không công kích anh, cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn.
Trình Mộ nuôi cậu, chắc không phải là vì trả thù, mà có thể để tìm hiểu công năng bắt chước đặc biệt của tang thi cho nên trước mắt chăn nuôi một con.
Đúng, hiện tại cậu là tang thi nhỏ bị chăn nuôi, không cần phải tự hỏi nhiều vấn đề như vậy.
"Thích quần áo gì thì em tự chọn đi."
Thường Trạch nghe vậy, mắt nhìn vào quần áo chất đống, rơi vào rối loạn ám ảnh cưỡng chế lựa chọn. Lúc trước, cậu ở trong trung tâm thương mại bỏ hoang, tìm được thứ gì thì mặc thứ đó, làm gì có nhiều thứ để lựa chọn như thế. Nhưng đột nhiên, cậu nhớ ra bây giờ cậu là một con tang thi nhỏ bị chăn nuôi, vì thế hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía của Trình Mộ.
"Em muốn anh giúp em chọn sao?" Trình Mộ hiểu ý cậu.
Thường Trạch gật đầu.
Trình Mộ trên mặt nở nụ cười, nâng tay lên, một tia sáng lóe lên, mấy bộ quần áo dày cộm chuyển đến trong tay anh.
"Bên ngoài đang là mùa đông, nên anh đã chọn quần áo mùa đông, mấy bộ quần áo mùa đông theo chủ đề động vật, từ áo lót đến áo khoác nhung đều có đủ, và có rất nhiều bộ như thế này, em có thể mặc mỗi ngày. Hôm nay hãy mặc bộ đồ cá mập trước đi, thế nào, em có thích không?"
Thường Trạch:...
Nói thế nào bây giờ, có chút thẹn thùng.
Nhưng nghĩ hiện tại cậu chỉ là một con tang thi, người ngợm trông gớm lắm rồi, giờ thẹn thùng xấu hổ cũng bằng thừa, nên bỏ qua đi. Dù gì cũng là quần áo do Trình Mộ chọn, còn có thể không mặc sao?
Chọn quần áo xong, Trình Mộ lại đưa cậu di chuyển sang chỗ khác. Đó là một cái phòng tắm rộng rãi, bồn tắm lớn, vòi hoa sen, sữa tắm, cái gì cần cũng có.
Trình Mộ vỗ vai cậu: "Được rồi, em cởi quần áo ra đi."
Thường Trạch quay đầu nhìn về phía Trình Mộ.
Trình Mộ cũng cúi đầu nhìn cậu: "Muốn anh giúp em sao?"
Thường Trạch nhanh chóng lắc đầu, cậu nghi ngờ, Trình Mộ định đứng bên cạnh xem cậu như vậy sao?
Xem một con tang thi xấu xí tắm rửa cũng chẳng phải là chuyện đẹp đẽ gì, chỉ khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Trước kia khi cậu tắm thì cần phải ngụy trang, đương nhiên, lần này cũng không khác như thế.
Từng đợt sóng dao động bao trùm xung quanh cậu, ngay lập tức cậu biến thành một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú nhưng quần áo lại rách nát.
Đây là dáng vẻ nguyên bản của cậu, cậu dùng các kỹ năng để bắt chước lại dáng vẻ khi tắm trước kia của cậu, có thể làm hiện ra trạng thái nguyên bản của cơ thể, vết bẩn ở trên người và quần áo cậu mặc cũng dần dần hiện ra, làm vậy thì có thể tắm rửa một cách sạch sẽ.
"Đây là vẻ bề ngoài của em trước khi trở thành tang thi sao?"
Không biết từ khi nào Trình Mộ đã trước mặt của Thường Trạch, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Thường Trạch gật đầu.
"Thật đẹp mắt."
Thường Trạch cúi đầu, hai má đỏ bừng, sự thẹn thùng được hiện rõ trên khuôn mặt dù đang được ngụy trang.
(Giải thích một xíu: khả năng ngụy trang của tang thi biến dị có thể hiểu là biến vẻ ngoài của tang thi thành vẻ ngoài của bất kỳ người nào, tuy nhiên những vật bên ngoài cơ thể như quần áo,... hay là những cảm xúc, trạng thái thì vẫn được hiện rõ ra bên ngoài chứ không bị che giấu khi ngụy trang.)
Trình Mộ dường như cũng không định đi, anh kiên trì đến cùng bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Áo sơ mi màu trắng đã rách một tay áo, chiếc quần thủng lỗ chỗ được cởi vứt sang một bên.
Tiếng nước ào ào đột nhiên vang lên, không biết là có phải ảo giác hay không nhưng mà trong tiếng nước dường như có một tiếng nuốt nước miếng.
"Đã điều chỉnh xong nhiệt độ của nước rồi, em cứ tắm rửa từ từ nhé, anh chờ em ở bên ngoài.
Trình Mộ vừa dứt lời thì ra khỏi phòng tắm.