Khi Hứa Sâm Luân đẩy cửa đi ra ngoài, những ánh nhìn lặng lẽ trong phòng hóa trang cũng chú ý đến nhưng sau đó họ vẫn yên lặng.
Khỏi cần phải nói đến việc vẻ ngoài của Hứa Sâm Luân đẹp đến mức nào, đặt anh trong giới giải trí trai xinh gái đẹp nhiều như mây này, khuôn mặt của anh vẫn rất nổi bật. Nhưng mà điều hấp dẫn nhất ở anh là khí chất.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với áo len cổ lọ và một chiếc quần kaki vừa vặn, trông rất sạch sẽ dịu dàng, thêm một chút e lệ ngại ngùng, mang đến cho mọi người hơi thở thanh xuân đầy tươi đẹp, dễ dàng khơi dậy ký ức của mọi người về quãng thời gian cắp sách đi học.
Nhưng... Không biết có phải ảo giác hay không, mọi người luôn cảm thấy kỳ kỳ. Hình như có gì đó sai sai.
Đạo diễn Lý nhìn Hứa Sâm Luân sáng ngời trước mắt. Người khác không hiểu được cảm giác này từ đâu mà đến nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng rõ ràng -- cảm giác một con quỷ xấu xa đang dâng trào trong thâm tâm của mỗi người (??)
Hứa Sâm Luân đi đến chỗ quay phim, anh nhẹ nhàng nâng tay lên, ngón tay thon dòn đặt trên chiếc áo, ánh mắt nhìn thẳng về phía camera-man.
Camera-man đối diện trực tiếp với tầm mắt đầy áp lực của Hứa Sâm Luân, hít sâu một hơi, suýt nữa không cầm vững được camera ở trong tay.
Nên hình dung ánh mắt này như thế nào đây?
Giống như một đầm lầy mục rữa, tối đen sâu thẳm, chất chứa bao điên cuồng, nếu không cẩn thận sa chân xuống dưới thì sẽ bị cắn nuốt đến xương cốt không còn một mảnh nào.
Phim trường trong nháy mắt im lặng, chứng kiến cảnh tượng này, mọi người bắt đầu nghi ngờ những lời đồn.
Hứa Sâm Luân có đúng là một bình hoa không?
Chỉ cần một ánh mắt thôi đã tạo nên sự rung động lớn đến thế. Đây ắt hẳn phải là một diễn viên lão làng đã bao năm đắm chìm trong nghiệp diễn xuất thì mới có thể làm được như thế này.
Hứa Sâm Luân bao nhiêu tuổi rồi? Trước đó anh từng diễn cái gì?
Chuyện Hứa Sâm Luân có phải bình hoa hay không cũng không quan trọng, quan trọng là bản thân nghĩ như thế nào.
Nguyễn Dụ Phàm cắn môi. Không lâu trước đó cậu ta còn từng châm biếm hành động của Hứa Sâm Luân, cậu ta không nghĩ đến rằng hiện thực là vả cho cậu ta một cái tát nhanh đến vậy.
Hứa Sâm Luân quay xong đoạn phim giới thiệu thì không quan tâm gì nữa, anh tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống.
Ghế nhỏ chút xíu còn chân anh lại rất dài, nhìn như thế nào cũng có thể thấy rằng anh ngồi như vậy không thoải mái chút nào. Hứa Sâm Luân đổi vài tư thế vẫn không thoải mái, vậy nên anh quyết định ngừng lại, giữ nguyên một kiểu ngồi. Lúc anh đang vô cùng nhàm chán, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quấy rầy Tần Triết Phong nhằm tăng cảm giác tồn tại của mình thì bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trước mặt anh.
Anh ngẩng đầu lên, hóa ra đó là Nguyễn Dụ Phàm. Mình không đi tìm phiền phức, phiền phức lại cố tình tìm đến cửa. Hứa Sâm Luân hơi cáu kỉnh xoa trán.
"Có thể lại đây một chút với tôi không?"
Hứa Sâm Luân đánh giá cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Dụ Phàm từ trên xuống dưới, vỗ mông đi đến một góc không người.
Nguyễn Dụ Phàm đi theo Hứa Sâm Luân đến góc.
Có không ít người chú ý đến hành động của bọn họ, thậm chí có người có thầm lấy điện thoại di động ra để quay video. Hứa Sâm Luân không quan tâm đến chuyện này, anh dừng chân lại, xoay người nhìn Nguyễn Dụ Phàm.
Nguyễn Dụ Phàm có hơi khó xử. Tính tình của cậu ta rất kỳ lạ, nói một là một, nói hai là hai. Giống như khi nói về chuyện của Hứa Sâm Luân, cậu ta phân tách chuyện này ra một cách rõ ràng.
Trước kia cậu ta rất ghét Hứa Sâm Luân, mỗi khi hai người gặp nhau đều đấu đá võ mồm với nhau. Nhưng sau chuyện hotsearch xảy ra, cậu ta lại cảm thấy áy náy, bởi vì áy náy nên đã cãi nhau một trận với người đại diện, nhất là khi thấy Hứa Sâm Luân thì sự áy náy của cậu ta lại càng tăng thêm.
Nhưng bên cạnh sự áy náy, khi cậu ta nghĩ đến việc vai diễn của mình có thể đã thật sự bị đoạt, cậu ta lại muốn đấm một cú lên mặt của Hứa Sâm Luân.
Nhưng trước mắt thì có lẽ giống như lời người ta nói cậu ta thật sự không diễn được vai diễn đó. Tuy rằng cậu ta không có quá nhiều kinh nghiệm nhưng mà từ những cảnh quay lúc nãy của Hứa Sâm Luân cũng có thể nhìn ra được anh là người tài nhưng lại không được dùng đúng chỗ nên mới phải quay bộ phim thần tượng này.
Thật ra, Nguyễn Dụ Phàm là một cậu chủ danh gia vọng tộc bị người nhà làm hư, tuy gây thù khắp nơi nhưng thực ra lại rất đơn thuần thiện lương.
Cậu ta cắn môi dưới, tuy rằng những lời mà cậu ta định nói trong mắt người ngoài có hơi kỳ lạ nhưng mà cậu ta vẫn muốn nói ra.
"Xin lỗi anh vì chuyện hot search trước đó." Cậu ta liếc mắt nhìn Hứa Sâm Luân một cái, "Người đại diện của tôi lén đưa ra quyết định đó, tôi không biết nên dùng cách nào để giải quyết vấn đề này nữa."
Hứa Sâm Luân nghe vậy thì hơi kinh ngạc, liếc nhìn Nguyễn Dụ Phàm nhưng khi thấy ánh mắt trong suốt kia, Hứa Sâm Luân bắt đầu tự hỏi rằng những lời này có chân thật hay không.
Nghe có vẻ khá có lý. Dựa theo tính nết của vị thiếu gia nhà họ Nguyễn này, nếu chuyện cướp vai diễn là thật thì cậu ta đã đấm anh một cú ngã nhào ra đất rồi.
Nhưng mà giờ đây Hứa Sâm Luân đã thay thế nguyên thân, ai đánh sấp mặt ai thì chưa chắc đâu.
"Tôi phải gánh chịu ô danh là vì quyết định chưa nhận được sự đồng ý của quản lý cậu sao?"
Anh cố ý nhấn mạnh cụm "chưa nhận được sự đồng ý".
Nguyễn Dụ Phàm hiếm khi xấu hổ như thế.
"Vậy anh nói tôi nên làm cái gì bây giờ? Tôi để anh đánh cho hả giận được không?"
Hứa Sâm Luân nghẹn họng, đúng là tính tình của thiếu gia nhà giàu. Anh liếc qua những người đang cầm di động. Sợ rằng nếu hôm nay anh đánh Nguyễn Dụ Phàm thì không cần người đại diện "tự tiện quyết định" kia ra tay, đêm nay hai người bọn họ cũng có thể tiến lên bảng hotsearch.
Phía sau Nguyễn Dụ Phàm có thế lực để áp chế xuống còn anh thân cô thế cô, thanh danh lại không tốt, nếu bị gây sức ép một lần nữa thì không thể nào vực dậy được.
Thấy Hứa Sâm Luân trầm ngâm, Nguyễn Dụ Phàm cũng hiểu được mình đã làm một chuyện ngu ngốc rồi.
"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Tôi sẽ bồi thường cho anh."
Hứa Sâm Luân híp mắt đánh giá Nguyễn Dụ Phàm từ trên xuống dưới mấy lần, Nguyễn Dụ Phàm bị nhìn đến mức nổi hết cả da gà.
"Này!"
"Nếu Nguyễn đại thiếu gia có lòng như vậy rồi thì tôi sẽ ghi nợ cho cậu vậy."
Nói xong Hứa Sâm Luân xoay người rời đi.
Sự phát triển này khiến cho những người đang hóng drama cảm thấy có gì không đúng lắm.
Bọn họ thấy Hứa Sâm Luân đi một lúc lâu, Nguyễn Dụ Phàm có vẻ buồn rầu đứng một chỗ rồi rời đi.
Không có drama để hóng nữ, những người xung quanh cũng đều tản ra, người nào quanh về làm việc của người nấy.