Khi Hứa Sâm Luân đến Tiểu Hải Tử đã là giữa trưa, sau khi nhận phòng khách sạn xong, anh sửa sang lại hành lý, sau đó nói với Tiểu Đào đang giúp anh để đồ dùng trong phòng tắm: "Đi thôi, đưa anh đi ăn cơm. Buổi chiều lại đến phim trường sau."
Tiểu Đào lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Được, cảm ơn anh!"
Qua khoảng thời gian tiếp xúc dọc đường đi, cậu ấy đã hoàn toàn không sợ Hứa Sâm Luân nữa.
Đúng là không thể tin tưởng tin tức trong giới giải trí được, anh Hứa là một người tốt vậy mà lại phải hứng chịu tiếng xấu trong giới này.
Cậu ấy tức giận, bất bình nghĩ rồi chạy theo Hứa Sâm Luân đi ăn cơm.
Lúc hai người đến phim trường vừa đúng hai giờ chiều. Hứa Sâm Luân vừa đi vào đã nghe thấy tiếng la hét hùng hổ đầy giận dữ của đạo diễn Lý.
"Cậu đang diễn cái gì vậy hả? Diễn xuất mà đơ cứng như đang đóng vai một cương thi vậy mà xem được hả? Diễn như cậu thì còn theo nghề diễn viên này làm cái quái gì nữa?! Cút xéo về nhà cho tôi!!!"
Cảnh quay của nam nữ chính đã bắt đầu từ sớm, đạo diễn Lý cũng bị ánh mắt và diễn xuất kia tra tấn nhiều ngày rồi.
Nói thật, những bộ phim về thanh xuân vườn trường thì chỉ cần nam nữ chính diễn tự nhiên một xíu là đủ rồi. Nhưng điều này đối với một vị đạo diễn tôn sư trọng đức, từng quan sát cách diễn xuất của nhiều ảnh đế như đạo diễn Lý mà nói thì điều này không đủ.
Chẳng những không đủ mà ngược lại còn quá dở tệ!
Vị đạo diễn vốn bị thầy của mình đá đây quay một bộ phim thần tượng đã bất mãn lắm rồi, nhìn đến ánh mắt, biểu cảm, hành động, cử chỉ tệ hại như thế thì trong lòng anh ta lại càng khó chịu hơn.
Khi đạo diễn Lý đang vô cùng bực bội thì nghe đến tiếng ồn ào ở phía sau, anh ta quay đầu lại, đối diện với Hứa Sâm Luân. Trong phút chốc, mọi người như được xem một màn xuyên kịch* lật mặt, người đang bừng bừng lửa giận trong nháy mắt lại cười nở hoa.
*Xuyên kịch: Xuyên kịch hay còn gọi là kinh kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh và trở thành món ăn tinh thần không thể thiếu của người Trung Quốc. Đây là sự pha trộn hoàn hảo của phương ngữ địa phương cùng với phong tục, âm nhạc dân gian và các điệu nhảy từ các khu vực khác.
"Ôi, Tiểu Hứa đến đây rồi sao? Hoan nghênh hoan nghênh." Đạo diễn Lý tiến lên vài bước, ôm Hứa Sâm Luân một cái.
Hứa Sâm Luân nhìn đạo diễn Lý chỉ hơn anh mấy tuổi lại cố tình kêu anh là "Tiểu Hứa" thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hai người trò chuyện vài câu, đạo diễn Lý kéo tổ trưởng tổ trang điểm ở bên cạnh lại, nói cô ấy nhanh chóng tìm một người trang điểm cho Hứa Sâm Luân để quay phim.
Nhìn thấy Hứa Sâm Luân bước vào phòng trang điểm, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi. Đều là người trong giới giải trí nên mọi người đương nhiên đã thấy được hotsearch trước đó.
Đạo diễn Lý xoay người la to với mọi người: "Ồn ào cái gì vậy? Làm việc đi!"
Người trang điểm cho Hứa Sâm Luân là một người phụ nữ đứng tuổi, Hứa Sâm Luân nghe mọi người gọi cô ấy là chị Daria.
"Làn da của cậu tốt thật đấy, ngay cả một lỗ chân lông cũng không thấy, tôi cũng không cần phải trang điểm quá đậm." Daria nhìn khuôn mặt của Hứa Sâm Luân, hâm mộ nói.
"Làn da của chị Daria mới đẹp, lúc nãy em còn định hỏi chị cách chị chăm sóc làn da đó." Hứa Sâm Luân cười, khen tặng một câu, Daria nghe thấy cũng tủm tỉm cười.
Hứa Sâm Luân trò chuyện với một lúc, con người của Hứa Sâm Luân nếu thật sự muốn tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp thân thiết với ai đó thì người đó cũng không thể ngăn cản nổi mị lực của anh.
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ với nhau, tiếng cười vang lên không ngừng, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Hừ" đầy giễu cợt.
Quay đầu nhìn lại, đúng là Nguyễn Dụ Phàm.
Lúc Hứa Sâm Luân vừa tiến vào đã chú ý đến cậu ta, trong phòng trang điểm bỗng nhiên có hai diễn viên lớn đồng thời xuất hiện, trong nháy mắt cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Nhưng hai người chẳng quan tâm, phản ứng gì với nhau, ai ngờ rằng Nguyễn Dụ Phàm tự nhiên lại đi cà khịa Hứa Sâm Luân.
Âm thanh nói chuyện của mọi người ngừng lại, lén lút hóng drama. Nhưng lại khiến cho mọi người thất vọng rồi. Một Hứa Sâm Luân nóng nảy, phẫn nộ, đối xổi cực kỳ không tốt với Nguyễn Dụ Phàm trong mắt của mọi người lại làm như không nghe thấy gì cả, sau khi trang điểm xong thì nói cảm ơn với Daria rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Dụ Phàm trừng mắt với cánh cửa vừa bị đóng lại. Cậu ta cảm thấy hơi hối hận.
Thật ra không phải là vậy. Hôm nay cậu ta trang điểm xong còn cố ý đợi trong phòng trang điểm để nói lời xin lỗi với Hứa Sâm Luân. Chuyện hotsearch không phải là ý của cậu ta. Cậu ta tuy rằng rất chán ghét Hứa Sâm Luân, cũng không tin tưởng với diễn xuất dở tệ kia của anh mà lại giành được vai diễn đó nhưng mà việc nào ra việc đó, thâm tâm của Nguyễn Dụ Phàm rất rõ ràng. Cậu ta biết rõ ràng phòng làm việc của mình dẫn dầu phát động công kích, đẩy hotsearch mua thủy quân để mắng chửi Hứa Sâm Luân, tiện thể kéo cho cậu ta hot lên.
Nguyễn Dụ Phàm không phải là không biết những thủ đoạn trong giới giải trí này, nhưng mà cậu ta vẫn không thích.
Nhưng mà khi cậu ta nhìn thấy Hứa Sâm Luân, mà người nọ còn làm bộ không thấy được cậu ta, không nhìn thẳng vào cậu ta. Vì vậy cơn giận của cậu ta lại tuôn trào.
Nói xin lỗi làm gì chứ? Cậu ta bị bệnh sao?
Nguyễn Dụ Phàm phỉ nhổ bản thân.