Mẹ của anh Chung Thư, bề ngoài thì là nhân viên tài vụ trong một công ty bình thường, nhưng thân phận thật sự lại chính là con gái duy nhất của cựu tướng cướp vũ trụ - Lạc Lạc Bạch.
Rõ ràng chỉ cần bà muốn thì bà có thể cầm tín vật của Lạc Lạc Bạch đi đến một hành tinh xa xôi nào đó bất cứ lúc nào, đem bảo vật vô giá về.
Đừng nói là đi thẩm mỹ, mà chỉ cần người thừa kế duy nhất của tướng cướp số một ngân hà này muốn, là có thể dứt khoát mua hết tất cả thẩm mỹ viện trên hành tinh này.
Nhưng Chung Thư vẫn cứ sống trong căn nhà nhỏ chưa đến một trăm mét vuông này, chia không gian sống với gia đình năm người. Hàng tháng phải sống tằn tiện hoặc bóc lột tiền riêng của cha đi thẩm mỹ viện giành suất giảm giá.
Không chỉ có mẹ là kỳ lạ, mà còn có người cha gặp khủng hoảng tuổi trung niên của anh - Nguyên Kỷ Lãng.
Nguyên Kỷ Lãng trông thì giống người vì tiền thưởng mỗi dự án mà phải mệt sống mệt chết, tóc từ từ thưa dần, là một người đàn ông trung niên bình thường.
Trên thực tế, ông từng là một đặc vụ bí mật của chính phủ liên minh cũ, một chiến sĩ vô danh đầu rơi máu chảy vì hành tinh này.
Lãnh đạo chính phủ mới ngày nào cũng cố gắng trả số tiền lớn mời cựu nhân viên ưu tú này trở lại, nhưng liên tục bị từ chối.
Nguyên Kỷ Lãng vứt bỏ hết mọi phúc lợi mà người khác cầu còn không được, bây giờ lại vì muốn đổi căn nhà lớn hơn, ngày nào cũng tăng ca đến nỗi tóc mai bạc màu.
Nguyên Bạc Trục không hiểu.
Nhưng anh cũng sẽ không hỏi.
Bây giờ người còn khiến anh đau đầu hơn là Nguyên Vãn Giảo trước mặt này.
“Em muốn ăn gì? Thịt nướng, gà rán, lẩu hay pizza —”
Nguyên Vãn Giảo vẫn chưa phát hiện ra vấn đề, cầm điện thoại lướt phần mềm giao đồ ăn.
Nói xong, lại không chờ em trai trả lời.
Cô ấy cảnh giác thu nụ cười lại, do dự nhìn về phía Nguyên Bạc Trục.
Nguyên Bạc Trục muốn nói lại thôi, cứ nhìn chằm chằm cô ấy.
“Sao không nói gì, làm sao vậy?”
Nguyên Vãn Giảo chầm chầm thu điện thoại lại, hỏi thử: “Có phải em đã thấy gì rồi không…”
Nguyên Bạc Trục gật đầu: “Ừm.”
Nguyên Vãn Giảo cứ như gặp phải địch, cơ thể hơi căng thẳng: “Em đã thấy gì?!”
Nguyên Bạc Trục tìm từ một chốc, rồi nói: “Chị chảy máu mũi kìa.”
Nguyên Vãn Giảo: “?”
Cô ấy theo bản năng đưa tay lên lau, thấy đúng là máu đỏ tươi ướt nóng dính đầy tay.
Ngay sau đó, Nguyên Vãn Giảo hét toáng lên “A” một tiếng, xong chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Ầm!
Cửa nhà vệ sinh bị đóng sầm lại.
Nguyên Bạc Trục im lặng thở dài.
Đâu chỉ chảy máu mũi.
Mà thất khiếu của Nguyên Vãn Giảo đều đang đổ máu, hai mắt đỏ bừng, cứ như vừa đi dạo qua một vòng Quỷ Môn Quan. Gân xanh trên cổ nổi hết lên, thậm chí trên đầu còn có khói bốc lên.
Giống như ma nữ xác chết vùng dậy.