Kể từ sinh nhật thứ mười tám của Nguyên Bạc Trục, Chung Thư với Nguyên
Kỷ Lãng đã đưa anh đến bệnh viện kiểm tra rất nhiều lần, sau khi xác nhận anh rất khỏe mạnh, không có bất kỳ tình trạng đặc biệt nào xong, bầu không khí trong gia đình lại trở nên có hơi kỳ lạ.
Cha mẹ thì còn đỡ, chủ yếu là anh với chị.
Vừa rồi Nguyên Tê Phong lộ ra nguyên hình ngã trên đường, suýt nữa bị người ta coi như động vật quý hiếm đưa đến đồn cảnh sát, nếu không có Nguyên Bạc Trục phản ứng nhanh, đưa anh ấy đi, thì kể từ hôm nay nhà họ sẽ thiếu một người.
Nguyên Bạc Trục nghĩ rằng vậy là xong rồi.
Không ngờ khi về tới nhà, lại thấy Nguyên Vãn Giảo đã biến mất mấy ngày nay, đang ngồi xếp bằng trên sô pha trong phòng khách, mắt trừng to, ngồi bất động, ngay cả thở cũng không thở.
Nguyên Bạc Trục không nói gì đổi dép lê rồi đi vào nhà.
Suốt hai phút, Nguyên Vãn Giảo không có bất kỳ động tác nào khác.
Nguyên Bạc Trục đến trước sô pha gọi: “Chị.”
Nguyên Vãn Giảo không trả lời.
Nguyên Bạc Trục không hề do dự, làm lơ cô ấy, về phòng làm bài tập.
Anh mới vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, đồng hồ treo tường trong phòng khách vừa hay chỉ đến tám giờ đúng.
Không biết ở chỗ nào vang lên một tiếng “Bùm”.
Cùng lúc đó, Nguyên Vãn Giảo ngồi trên sô pha cứ như xuất hồn đột nhiên kịch liệt thở dốc: “Hít! Hự! Hà —”
Sau khi gào to một loạt tiếng không giống người, Nguyên Vãn Giảo cũng hoàn hồn lại.
Tay Nguyên Bạc Trục vẫn còn đang đặt trên nắm đấm cửa, tiến thoái lưỡng nan.
“A Trục, em về rồi à.”
Đầu tiên Nguyên Vãn Giảo duỗi người một cái, rồi từ sô pha đứng dậy, đi về phía Nguyên Bạc Trục, từ sau lưng vỗ vỗ vai anh, cười nói: “Lúc nãy chị ngủ quên trên sô pha, sao em không kêu chị dậy?”
Nguyên Bạc Trục xoay người nhìn cô ta, ánh mắt dừng lại, trầm ngâm một lát, muốn nói lại thôi.
“À đúng rồi, hôm nay cha mẹ không về nhà ăn cơm.” Nguyên Vãn Giảo cười cười, gượng gạo đổi sang chủ đề khác, nói:
“Thẩm mỹ viện có sự kiện, hóa đơn mười nghìn tệ sẽ được giảm 30%, tối nay mẹ phải bảo dưỡng toàn thân, trước mười giờ sẽ không về. Cha thì phải tăng ca, dự án mới ở nơi khác, tầm khoảng tuần sau mới kết thúc được. Còn Nguyên Tê
Phong thì không biết chết đâu rồi, hôm nay chỉ có hai chị em mình ăn cơm, chị đặt cơm hộp nha?”
Nguyên Bạc Trục gật đầu.
Mắc dù anh đầy nghi ngờ đối với việc này.
Thật ra từ rất lâu trước đây, Nguyên Bạc Trục đã không thể hiểu nổi chuyện này