Sau Khi Gửi Sai Ảnh Bị Học Bá Thao Khóc

Chương 1

Ngực của Triều Tây quá to, ngày nào cũng nặng trĩu treo trên ngực, thật sự quá mệt mỏi, cặρ √υ' đã bắt đầu phình to từ hồi tiểu học, bây giờ đã hoàn toàn không thể áp sát vào được nữa.

Mỗi ngày đều phải quấn ngực mới có thể đi học, vừa phiền phức vừa tốn thời gian.

Hôm nay khi cậu đến trường, bởi vì quấn ngực nên đã đi muộn khoảng mười phút, vừa mới bước vào cổng trường thì cậu đã nhìn thấy Lục Sam Vũ đang trực.

Đây là học bá đứng nhất trường của bọn họ hàng năm, chàng trai cao ráo đẹp trai, lưng thẳng chân dài, rất nổi tiếng ở trong trường, nhưng đáng tiếc tính cách lạnh lùng, ít khi cười nói.

Triều Tây cũng không hề muốn nhìn thấy đối phương một chút nào, dù sao thì với tư cách là chủ tịch hội học sinh, thỉnh thoảng Lục Sam Vũ sẽ điểm danh ở cổng trường, mỗi ngày Triều Tây đều phải quấn ngực nên luôn đi trễ, nếu gặp phải những người bình thường, thậm chí là giáo viên đang trực thấy cậu đi hơi trễ một chút, cậu chỉ cần thấp giọng chào hỏi một tiếng rồi thôi.

Chỉ có Lục Sam Vũ không chịu tha cho cậu, suy nghĩ cứng nhắc, bảo thủ.

Cũng may hôm nay chỉ có một mình hắn trực, vậy nên Triều Tây chuẩn bị lẻn vào trong khi hắn không chú ý.

Nào ngờ đâu hai người lại chạm mắt nhau trong không khí.

Chàng trai cao ráo đi về phía cậu, dáng người mảnh khảnh cao thẳng dị thường, hắn đứng trước mặt Triều Tây, bóng người cao lớn khiến cho Triều Tây hơi co rúm lại.

Đệt.

Sao lại bị phát hiện.

Lục Sam Vũ nhìn Triều Tây, ngũ quan của hắn lập thể sắc sảo, đường quai hàm sắc bén khiến hắn trông vô cùng mạnh mẽ. Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Lần thứ tư đi muộn trong tuần này."

Lục Sam Vũ vừa viết gì đó vào sổ, vừa lạnh nhạt nói: "Lớp."

"Lớp bốn." Rõ ràng đã biết cậu ở lớp nào mà còn phải hỏi.

Hu hu hu hu, thật con mẹ nó là tên khốn kiếp.

Cậu tức giận nhìn Lục Sam Vũ, đối phương chỉ ngước mắt dửng dưng liếc nhìn: "Tên."

"Anh không biết à."

"Tên?" Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, Lục Sam Vũ không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

Triều Tây hoàn toàn không phát cáu, rầu rĩ nói: "Triều Đông."

"Đi vào đi."

Lục Sam Vũ đặt bút viết tên Triều Tây, cũng không ngẩng đầu lên mà quay người bỏ đi.

Trước khi đi, Triều Tây tình cờ liếc nhìn đũng quần của hắn, cho dù là trong trạng thái ngủ đông nhưng chỗ đó vẫn to một cách đáng sợ, trong giờ học bơi lội, Triều Tây từng nhìn thấy Lục Sam Vũ mặc quần bơi, thân hình cơ bắp trông còn đẹp hơn cả học sinh thể dục, hoàn toàn không thể che đậy được dươиɠ ѵậŧ dưới một lớp quần bơi hơi mỏng, nó có lẽ to khoảng chừng cổ tay cậu.

Đều là con trai, sao dươиɠ ѵậŧ của Lục Sam Vũ lại to đến vậy.

Mà cậu không chỉ có bướm mà còn có một cặρ √υ' bự.

Nghĩ đến việc bị Lục Sam Vũ ghi tên hơn chục lần trong tháng này, tháng trước hơn hai mươi lần, cậu đã tức giận không chịu được.

Trước đó cậu còn từng thấy Lục Sam Vũ để cho rất nhiều em gái lớp dưới đi học muộn vào trong, tên háo sắc, chỉ giỏi mê mấy em gái, toàn nhằm vào cậu.

Cậu phải tìm một cơ hội để kiếm chuyện với tên ngốc đang nhắm vào cậu ở khắp mọi nơi này.

Không ngờ ngay ngày hôm đó, cơ hội của cậu đã đến. Nghe tin bạn của cậu ở lớp bên cạnh nghe được số ID hoàn vũ của Lục Sam Vũ, cậu đã chuẩn bị đầy đủ lợi dụng ưu thế của bướm nhỏ để tóm tên háo sắc này vào tay, chơi đùa tình cảm của hắn, lừa tiền của hắn.