Trò chơi này đã nổi tiếng nhiều năm, có thể xem như là một trò chơi quốc dân, mà Lục Sam Vũ có vẻ như là người chơi khởi động máy chủ, điểm của hắn trong danh sách máy chủ rất cao.
Sau khi Triều Tây lấy được ID của Lục Sam Vũ, cậu đã chạy đi thêm Lục Sam Vũ vào đêm hôm đó.
Hì hì: [Bạn học, mình học cùng trường với bạn...]
Thông báo: [Đối phương từ chối lời mời kết bạn.]
Hu hu hu hu, tại sao.
Đệt.
Cũng đúng, chỗ bạn tốt của đại thần bảng điểm đã đầy từ lâu, sao lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy.
Trằn trọc đến hơn nửa đêm, vẫn rất không cam lòng, vì thế lại gửi một lời mời khác cho đối phương.
Hì hì: [Anh ơi, hôm nay anh thực sự rất đẹp, em đã thích anh từ lâu rồi, đồng ý đi...]
Gửi xong cậu đã đi ngủ, mãi cho đến sáng, cậu không quá hy vọng mà mở trò chơi lên, bỗng nhiên phát hiện yêu cầu kết bạn đã được thông qua.
Cậu biết ngay mà, tên háo sắc này nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tán tỉnh mấy em gái.
Trẻ con ngủ sớm sẽ được thưởng, cậu run rẩy bắt đầu thử thăm dò trò chuyện với Lục Sam Vũ.
Phải làm thế nào để gạ gẫm hắn đây?
Hì hì: [Chào buổi sáng! Anh. Mimi phấn khích.jpg]
L: [Ừm.]
Lại giả vờ lạnh lùng, nhưng lời mời kết bạn đã được chấp nhận, chỉ cần bướm đủ trắng hồng, cậu tin chắc rằng không thể nào không gạ được tên háo sắc này.
Ngày hôm sau, khi cậu đi vào trường, cậu lại thấy Lục Sam Vũ đang điểm danh ở cổng, thấy Triều Tây bước vào, cũng không nói gì mà lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi quay đi.
Triều Tây nhìn thoáng qua hắn, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, hôm nay cậu không đi học muộn nên có thể đi vào một cách cây ngay không sợ chết đứng.
Đến buổi chiều, lớp của bọn họ học cùng tiết thể dục với lớp của Lục Sam Vũ, đây là tiết học mà Triều Tây mong chờ nhất, dù sao cũng không cần phải nghe hát ru suốt cả tiết, còn có thể hít thở không khí.
Cậu đã đến sân thể dục từ sớm, thấy Lục Sam Vũ đang cầm vợt chơi đánh cầu lông với một nam sinh khác, có rất nhiều nữ sinh đứng xem ở bên cạnh, còn không ngừng cổ vũ cho Lục Sam Vũ.
Nhìn Lục Sam Vũ liên tục ghi bàn, Triều Tây bực bội thở dài, thật con mẹ nó giỏi giả vờ.
"Triều Tây!"
Lúc này, bạn thân của cậu kêu một tiếng, chàng trai cao ráo đang chơi cầu lông nghiêng đầu nhìn cậu một cái, rồi lại lạnh lùng quay đầu đi.
Triều Tây nhịn không được lại nhìn về phía Lục Sam Vũ, chỉ thấy động tác của Lục Sam Vũ càng ngày càng trở nên nhanh và mạnh hơn, đánh cực kỳ dữ dội, phát cầu đón cầu, ăn của đối phương vài điểm.
Tiếng chuông vào học vang lên, sau khi tập hợp xong, giáo viên thể dục để hai lớp bọn họ thi đấu giao hữu cầu lông.
Triều Tây được xếp vào một nhóm với một nam sinh có vẻ rất nhanh nhẹn ở lớp bên cạnh, vừa mới bắt đầu đã chơi hết sức, đối phương đánh rất hăng, cậu rất khó bắt được cầu.
Vất vả lắm mới bắt được một đợt cầu ngắn, đối phương đã tung một phát cầu dài, cậu khó khăn chạy lùi về phía sau, bị trượt chân, vốn tưởng rằng sẽ té ngã thì lại đâm vào một cái ôm cứng rắn, lưng áp vào l*иg ngực săn chắc của đối phương, có hơi đau.
Ngước mắt nhìn lên, hoá ra là Lục Sam Vũ.
Lục Sam Vũ rất cao, Triều Tây chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng trên khuôn mặt sắc sảo, đường quai hàm sắc bén trông cấm dục mà lạnh lẽo.
Đối phương cụp mắt nhìn cậu chằm chằm, chỗ sau lưng áp vào phát ngứa từng hồi, tay Lục Sam Vũ đặt trên vòng eo thon thả của cậu, khiến cho hõm eo ngứa râm ran, đang định kêu hắn bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra thì Lục Sam Vũ đã đẩy cậu ra trước.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cầm cây vợt trên tay đi về sân.
Sau khi kết thúc, cậu đột nhiên nghĩ đến tài khoản hoàn vũ đã thêm của Lục Sam Vũ, vội vàng mở điện thoại di động lên để đăng nhập trò chơi, Lục Sam Vũ đang online.