Người vừa tới đương nhiên là Hạ Viễn Quân.
Phó Dung thấy bóng dáng hắn thì hừ lạnh một tiếng, cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha nhìn về phía cửa. Kết quả ánh mắt đối phương chỉ khóa chặt lên mỗi Kỳ Trạch đang cúi xuống bàn rót nước.
Hạ Viễn Quân rất kinh ngạc vì cậu hoàn toàn khác với ảnh chụp, hắn vốn đã nhớ kỹ dáng vẻ người kia, nhưng vừa rồi nhìn thấy lại không thể nhận ra lập tức.
Đương nhiên cảm giác này chỉ diễn biến trong khoảng vài giây.
Trước khi gặp mặt hắn đã mơ hồ cảm giác rằng mình có tình cảm đặc biệt với Kỳ Trạch. Hiện giờ gặp rồi lại càng xác định hơn, hắn yêu người này, yêu đến mức có thể móc cả tim phổi mình ra dâng cho đối phương.
Cảm giác này quá khó hiểu, nhưng cũng quá mãnh liệt.
Hạ Viễn Quân yên lặng nhìn Kỳ Trạch, mãi đến khi cậu quay đầu mới tiếc nuối dời ánh mắt nhìn sang những người khác.
Mới gặp lần đầu, không nên dọa em ấy hoảng sợ.
Chờ cho Phó Dung bày tư thế đến mỏi cả người, rốt cuộc Hạ Viễn Quân mới liếc về phía anh ta một cái, sau đó đi thẳng một hơi đến ghế sô pha.
Phó Dung: “…”
Ha, dám giả vờ không quen cơ đấy.
Hạ Viễn Quân chó má.
“Ừm, anh là Hạ Viễn Quân thật sao?” La Tiểu Lê thấy Hạ Viễn Quân đã ngồi xuống mới lên tiếng dò hỏi, cô nàng vốn là fan nhan sắc của Hạ Viễn Quân, nhấn mạnh, chỉ là fan nhan sắc mà thôi.
Thật ra cô đã nhận ra người này là thật từ đầu, mặc dù đối phương nhuộm đen tóc và đổi phong cách ăn mặc, nhưng cái bản mặt đẹp đến siêu thực của hắn có độ nhận diện quá cao, chỉ cần là fan nhan sắc của Hạ Viễn Quân thì tuyệt đối không thể nhận nhầm.
Hạ Viễn Quân không lập tức trả lời, đầu tiên hắn liếc nhìn Hồ Lý ngồi bên phải Kỳ Trạch một cái, sau đó nhấc cốc nước cậu vừa mới rót cho mình lên uống một ngụm, lúc này mới chậm chạp lên tiếng: “Tôi là Hạ Viễn Quân. Chào mọi người, lần đầu gặp mặt.”
Miệng hắn chào mọi người, đôi mắt lại nhắm thẳng vào Kỳ Trạch —— hắn đang ngồi ngay bên trái cậu.
Những người trong phòng rất khách khí “woa” một tiếng, chỉ riêng Kỳ Trạch là rũ mắt, thoạt nhìn không vui vẻ chút nào.
Diện mạo tương tự, giọng nói cũng giống đến tám chín phần nhưng lại không phải người đó, nhìn như gần ngay trước mắt nhưng lại xa xăm không thể với tới. Tuy trong lòng rất chua chát nhưng Kỳ Trạch vẫn hiểu rõ đạo lý. Nếu biết trước Hạ Viễn Quân cũng tham gia chương trình thì còn lâu cậu mới chịu tới báo danh.
Kỳ Trạch không phải diễn viên nên không có kỹ năng diễn xuất, thế nên cậu không thể che giấu nổi cảm giác chán nản của mình ngay lúc này.
Không riêng gì Hạ Viễn Quân, những người khác cũng đã nhận ra biểu cảm khác thường của Kỳ Trạch.
Vu Thu cười “ha ha” mấy tiếng, vội vàng tìm đề tài muốn kéo Kỳ Trạch nói chuyện cùng. Dù sao bọn họ cũng đang thu hình, sau này sẽ được biên tập rồi phát sóng cho cả nước cùng xem. Cho dù Kỳ Trạch có là anti fan của Hạ Viễn Quân thật đi nữa, biểu hiện quá rõ ràng như vậy sau này chắc chắn sẽ bị fan nhà hắn ném đá tơi bời.
Nhưng cậu ta chỉ kịp nói một tiếng “Mọi người…”, Hạ Viễn Quân đã trực tiếp đối mắt với Kỳ Trạch, hắn buông ly xuống rồi vươn tay ra: “Xin chào, cậu tên gì?”
Kỳ Trạch nhíu mày, không ngờ Hạ Viễn Quân này sẽ chủ động bắt chuyện với mình, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cậu vẫn nắm nhẹ lấy bàn tay kia, “Kỳ Trạch.”
“Kỳ Trạch… Rất vui được làm quen với cậu.” Hạ Viễn Quân nhẩm cái tên thêm một lần, hành động này trong mắt những người khác không hiểu sao nghe lại rất giống với câu đe dọa “Được, tôi nhớ kỹ rồi! Cậu chờ đó cho tôi!”.
Cả phòng vô thức trở nên căng thẳng.
Bắt đầu gây sự rồi! Cái chương trình này! Chẳng lẽ bọn họ biết Kỳ Trạch là anti fan của Hạ Viễn Quân cho nên mới nhét cậu vào chương trình đúng không?
Hạ Viễn Quân thu tay lại, ngón tay vô tình chạm vào cổ tay Kỳ Trạch cảm nhận được nhịp mạch đập rõ ràng mạnh mẽ. Chỉ trong một khoảnh khắc đó, hắn lại khó tin mở to cả hai mắt.
Kỳ Trạch cũng nhạy bén nhận ra sự đυ.ng chạm kia liền theo phản xạ che cổ tay phải mình lại, mạch đập nhanh hơn ngày thường rất nhiều. Tuy dân mạng hay nói Hạ Viễn Quân là thanh niên bị chập mạch thời kỳ cuối, là cậu ấm nhà giàu kiêu căng ngu ngốc, với hình tượng đó thì chắc chắn không thể có kỹ năng cao siêu như bắt mạch được, hơn nữa dù muốn bắt mạch cũng không thể chỉ chạm vào một chút đã chẩn ra. Thế nhưng thứ gì cũng có ngoại lệ, cậu không hề muốn chuyện của mình bị người ngoài phát hiện, đặc biệt là người có dung mạo giống bệ hạ y như đúc.
Vì hành động bất thường giữa hai người, bầu không khí trong phòng khách trở nên cực kỳ vi diệu.
Biểu cảm kinh ngạc trên mặt Hạ Viễn Quân chỉ chợt thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt cú vọ của cả bọn. Không khó để suy đoán rằng hắn đã hạ mình chủ động đến thế mà phản ứng của Kỳ Trạch vẫn gay gắt, thậm chí là hơi ghét bỏ nên cuối cùng thẹn quá thành giận.
Phó Dung dùng vẻ mặt “nhân phẩm đến mức đấy cơ à” nhìn Hạ Viễn Quân, nếu là ngày thường nhất định anh ta đã trào phúng thành tiếng rồi.
Số người chán ghét tính khí thiếu gia đỏng đảnh của cậu vốn đâu có ít. Hôm nay chỉ vừa gặp người không thèm phản ứng mình mà cứ làm như mặt trời mọc từ đằng tây không bằng, quá sức khoa trương.
May mắn đối phương biết máy quay vẫn còn đang hoạt động, cho nên không bốc hỏa ngay tại chỗ mà chỉ dựa người vào sô pha rũ mắt, không thèm nói chuyện nữa.
Hạ Viễn Quân hoàn toàn không quan tâm đến tâm tình người ngoài thế nào, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đang đổ dồn vào sự thật: Kỳ Trạch đang mang thai.
Điều khiến hắn khϊếp sợ không phải chuyện đàn ông có thể thụ thai, cũng không phải chuyện hắn có khả năng đυ.ng vào một chút đã biết chuẩn xác đối phương đang có thai, kỹ năng này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng bao cỏ ăn hại của hắn chút nào; mà là thắc mắc Kỳ Trạch có hay biết gì về tình trạng của mình không, cùng với nỗi tò mò tác giả cái thai rốt cuộc là thằng khốn nạn nào.
Nếu Kỳ Trạch biết từ đầu, vì sao còn phải chạy đi quay chương trình hẹn hò? Cha của nhãi ranh kia đồng ý được sao? Tại sao lại đồng ý? Vì tiền ư?
Hạ Viễn Quân lập tức biên ngay trong đầu kịch bản về một tên cặn bã vô song không chỉ lừa tâm mà còn nhẫn tâm lừa cả tiền.
Hắn vừa ghen ghét vừa giận dữ, chỉ hận không thể lập tức đưa Kỳ Trạch đi rồi giấu ở một nơi chỉ mình hắn biết, bảo vệ cậu thật tốt, không để cậu phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
Còn nữa.
Đừng để hắn tìm được thằng cha dám vắt chanh bỏ vỏ kia, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn lột da sống!
Hạ Viễn Quân hung tợn nghĩ.
Mãi đến khi người thứ bảy bước chân đến, bầu không khí trong biệt thự mới hòa hoãn xuống một chút.
Vị khách thứ bảy là một mỹ nhân sở hữu vẻ đẹp cổ điển, ngũ quan mềm mại, nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân. Cô nàng mặc một bộ đầm ren màu trắng, mái tóc đen dài vấn gọn theo phong cách phục cổ càng khiến cô tăng thêm mấy phần khí chất tiểu thư khuê các.