Hai người đọc lần lượt từng dòng quy định, phía sau họ cũng có camera zoom thẳng vào tấm bảng. Năm điều bên trên đám người Kỳ Trạch đã biết từ lúc bắt đầu ký hợp đồng, chỉ có dòng cuối cùng là đến tận hôm nay mới thấy.
Vu Thu cũng rất ngạc nhiên, cậu ta cúi đầu nhìn mấy chậu cây xanh: “Câu cuối cùng là có ý gì? Mấy chậu hoa này là cho chúng ta à?”
Kỳ Trạch lắc đầu, “Tôi cũng không biết, có lẽ là bất ngờ của tổ chương trình chăng?”
Vu Thu hơi lo lắng: “Đừng nói là giao cho chúng ta chăm sóc đấy nhé? Tay tôi tàn lắm, chăm xương rồng bà còn chết nữa cơ!”
Kỳ Trạch nhìn về phía đạo diễn đứng lẫn trong ê kíp chương trình, là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm. Vu Thu cũng nhìn theo ánh mắt Kỳ Trạch, trông thấy đạo diễn râu xồm không biểu cảm gật gật với bọn họ.
Đúng vậy, mấy chậu hoa này sẽ giao cho bọn họ chăm sóc.
Vu Thu bắt đầu thấy bối rối, quả thực không hiểu nổi yêu đương thì liên quan gì đến chuyện chăm sóc cây xanh.
Sau khi hai người tham quan hết một vòng tầng một, người thứ ba cuối cùng cũng xuất hiện, là một cô gái trẻ.
Vu Thu nhìn cửa rồi lại há miệng khoa trương lần nữa, nhân tiện quay đầu liếc nhìn Kỳ Trạch một cái, có ý muốn xem biểu cảm tương tự trên mặt cậu.
Đúng là Kỳ Trạch có chút kinh ngạc, tuy cậu không biểu hiện rõ ràng như Vu Thu. Không vì gì khác, mà vì cô gái mới tới này thoạt nhìn quá trẻ tuổi, trông không khác gì học sinh cấp ba. Thế nhưng tuổi tác của nữ giới trước nay cũng y như câu hỏi bọn họ có trang điểm hay không vậy, luôn là một ẩn số.
“Hi?” Cô gái vừa đẩy vali bước vào vừa mỉm cười vẫy tay với bọn họ.
“Hi.” Vu Thu chủ động đi qua, “Có cần tôi giúp gì không?”
“Cảm ơn.” Giọng cô gái cũng rất trong trẻo, đôi mắt cong lên như vầng trăng, hai bên má còn lộ ra đôi lúm đồng tiền nhàn nhạt cực kỳ đáng yêu.
Vu Thu nhìn cô mà hơi đỏ mặt.
Kỳ Trạch không quá hứng thú với màn náo nhiệt này, cậu đến đây vốn cũng không phải để tìm đối tượng hẹn hò.
Phong cách ăn mặc của cô gái rất nhất quán với diện mạo, là style ngọt ngào đáng yêu. Cô nàng ngồi xuống ghế sô pha tự giới thiệu mình: “Chào các anh, tôi tên La Tiểu Lê.”
Vu Thu buột miệng thốt lên: “Loli á?”
“Là Lê trong ‘hoa lê’.” La Tiểu Lê giải thích, “Nhưng các anh gọi thế cũng được, nhiều bạn bè cũng gọi tôi bằng cái tên này lắm.”
Những người được phép gọi người ta là ‘Loli’ hẳn phải là bạn bè cực kỳ thân thiết, Kỳ Trạch cảm thấy vẫn không nên xưng hô như vậy thì hơn, chỉ lịch sự khen một tiếng: “Nghe đáng yêu lắm.”
La Tiểu Lê nở nụ cười, đoạn mở chiếc túi xách kết bằng ngọc trai của mình lấy ra mấy viên kẹo mời bọn họ, nói là cô tự tay làm. Kỳ Trạch chọn viên màu cam, Vu Thu chọn viên màu đỏ.
Hương vị kẹo rất ngon, chua chua ngọt ngọt, Kỳ Trạch khá thích.
Có lẽ nhờ mấy cây kẹo giảm bớt bầu không khí gượng gạo, Vu Thu không nhịn được cảm khái: “Trông cô trẻ tuổi thật đấy.”
Chiều cao của La Tiểu Lê thoạt nhìn không đến 1m6, tóc màu nâu đậm buộc thành hai bím đuôi ngựa thấp, khuôn mặt còn rất bầu bĩnh nên càng tràn ngập hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ mới lớn.
Cô nàng xem lời Vu Thu nói như một lời khen, vội che miệng cười ngượng ngùng.
Qua một lát ba người lại không biết nói thêm gì nữa, Vu Thu liền hỏi La Tiểu Lê có muốn đi tham quan biệt thự một chút không, La Tiểu Lê liền đồng ý đi cùng.
Lần này Kỳ Trạch không đi theo, thấy hai người kia di chuyển về phía sân sau bèn tự đi rót cốc nước uống. Sau đó không biết ngẫm nghĩ thế nào, cậu lại chuyển hướng đi xuống bếp. Trong tủ lạnh đặt một ít nguyên liệu nấu ăn và trái cây, Kỳ Trạch lấy ra mấy quả chanh, sau đó tìm thấy mật ong trong tủ chén bát.
Tổ quay phim nhanh nhẹn ghi hình lại toàn bộ quá trình cậu làm nước chanh mật ong.
Thời điểm Kỳ Trạch bưng nước và cốc ra ngoài sảnh, người thứ tư cũng vừa vặn có mặt.
Kỳ Trạch khá sửng sốt khi thấy đối phương tiến vào, bởi vì cậu có quen biết người này. Hay nói cho đúng hơn, giới con nhà giàu thành phố C cơ bản không ai là không biết anh ta.
Phó Dung, người thừa kế tập đoàn Phó thị, được người đứng đầu nhà họ Phó cầm tay bồi dưỡng từ nhỏ nên năng lực đã bỏ xa các thanh niên cùng tuổi đến mấy con phố, cũng là vị “con nhà người ta” được không biết bao nhiêu bậc cha mẹ nhà giàu lấy làm gương chọc trán con mình.
Một người như Phó Dung thì cần gì phải tìm kiếm đối tượng yêu đương trên chương trình truyền hình cỏn con này?
Nói gì thì nói, công nhận tổ chương trình cũng quá trâu bò, rating về sau xem như không cần sầu não rồi.
Phó Dung đương nhiên cũng nhận ra Kỳ Trạch, anh ta nhìn cậu vài lần rồi mở miệng trước: “Cậu là người nhà họ Kỳ?”
Lúc này đến lượt Kỳ Trạch kinh ngạc, trước kia số lần cậu theo Kỳ Chấn Quốc ra ngoài xã giao rất ít ỏi —— rốt cuộc vẫn là minh chứng mất mặt rõ rành rành của ông ta, hơn nữa tính tình cậu còn hướng nội, đại đa số thời gian luôn không hề có cảm giác tồn tại. Thế mà Phó Dung vẫn nhớ làm cậu rất bất ngờ, bèn vươn tay ra, “Đúng vậy, tôi là Kỳ Trạch.”
Phó Dung vươn tay bắt tay cậu, gật đầu: “Thay đổi nhiều thật, cậu bây giờ trông ổn hơn đấy.”
Kỳ Trạch cũng gật đầu, hào phóng cười nói: “Cảm ơn, tôi cũng thấy thế.”
Vu Thu và La Tiểu Lê trở lại phòng khách lập tức bị khí thế tổng tài bá đạo của Phó Dung ập vào mặt, lời nói cũng câu nệ khách sáo hơn trước. Mỗi người ngoan ngoãn ôm một cốc nước do Kỳ Trạch pha cho.
Vu Thu không biết nói gì bèn khen ngợi món nước chanh của Kỳ Trạch một hồi, kết quả nhận được ánh mắt cực kỳ khó hiểu của sếp Phó, cứ như đang muốn nói “Vắt chanh vào nước lọc rồi cho mật ong vào bộ khó lắm sao”. Chỉ một ánh mắt thôi đã mang đến hiệu quả trào phúng lên đến cấp sáu.
Vu Thu: “…” Ngoại trừ cười gượng, cậu ta hoàn toàn không dám nói thêm một câu mê sảng nào nữa.
Không phải chứ, giới ông chủ mấy người không biết cái gì gọi là trao đổi giá trị thương mại hay sao? Hơi bất mãn một chút là úp sọt nhau vậy á hả?
May mắn là chẳng bao lâu sau, vị khách thứ năm cũng bước chân vào.
Nghe tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà, mông Vu Thu vừa đặt xuống ghế đã vội vàng nhấc lên, chạy ra cửa chào đón như trút được gánh nặng.
La Tiểu Lê là loli, vị thứ năm là một chị đại.
Cô nàng mặc một bộ đầm ghép hai màu đen đỏ, khoác áo gió bên ngoài, cặp mắt hồ ly, đôi môi đỏ thẫm, dáng người bốc lửa vừa quyến rũ vừa gợi cảm đến mức một nhóc gay như Kỳ Trạch cũng không thể không thừa nhận đây đúng là đại mỹ nhân.
Mặt Vu Thu càng đỏ hơn, Kỳ Trạch trông thấy bộ dạng cậu ta đối diện với đại mỹ nhân mà cũng phải xấu hổ giùm.
Chị đẹp kia tên Hồ Lý, nói mình thích nhất là màu đỏ, nhũ danh Hồng Hồng, bọn họ có thể gọi cô bằng cái tên này.
Tự giới thiệu xong, cô nàng trực tiếp chọn vị trí ngồi bên cạnh Kỳ Trạch, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cậu.
Kỳ Trạch cũng cười lại theo phép lịch sự.
Nụ cười hãy còn treo bên môi thì trong phòng khách lại xuất hiện thêm một người nữa. Cậu quay đầu nhìn về hướng cửa theo mọi người, sau đó nụ cười lập tức đông cứng.
Vu Thu ở bên cạnh thấp giọng nghi hoặc: “Người kia trông giống Hạ Viễn Quân thế nhỉ?”
Nói rồi cậu ta dò hỏi đám người Kỳ Trạch: “Mọi người có thấy thế không?”
Đôi mắt Kỳ Trạch lần lướt quét qua ngũ quan người nọ trong khi trái tim nhảy lên thình thịch không thể khống chế. Mà khoảnh khắc đối mắt với hắn, người nọ lại thể hiện cảm giác xa lạ rất rõ ràng, hoàn toàn không hề quen biết cậu. Trái tim nóng bỏng của Kỳ Trạch dường như cảm nhận được một cơn lạnh lẽo đến tận xương, tốc độ đập cũng nhanh chóng hòa hoãn xuống.
Kỳ Trạch rũ mắt cười khổ, thầm nghĩ: Tôi lại thấy không giống, chỉ là một người xa lạ mà thôi.