Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 23

Vốn dĩ Thần Hi chỉ tùy tiện nói, không nghĩ tới đại tiểu thư phản ứng có chút không tự nhiên.

Người vừa rồi còn mỉm cười nhẹ nhàng với cô, lúc này đường cong nơi khóe miệng đã được nhấp phẳng.

Ngón tay Thần Hi vô thức ôm chặt hoa trong ngực, nụ cười trên mặt dần dần đông cứng lại.

Chắc là không đâu.

Có lẽ đại tiểu thư chê ăn cơm một mình quá nhàm chán, lúc này mới đưa cô đi cùng.

Chờ cơm nước xong xuôi, trực tiếp đi khách sạn mướn phòng, quy trình giống như bữa ăn đồ Pháp lần trước.

Không sai, nhất định là như thế.

Ăn cơm chỉ là món nhỏ, hẹn ngủ mới là tiệc lớn.

Còn như tỏ tình, hoàn toàn là suy nghĩ quả đào.*

*Nghĩa: Bạn đang nghĩ về việc xì hơi, tức là "ngừng mơ mộng đi". Vì trong tiếng Anh "quả đào" (peach /piːtʃ/ ) đồng âm với "cái rắm"( 屁 [pì]).

Cô với đại tiểu thư, hai người chính là bao dưỡng và được bao dưỡng, quan hệ bạn ngủ thuần khiết.

Làm thế nào có thể trộn lẫn tình cảm thuần khiết với những thứ khác?

Lòng bàn tay của Thần Hi rịn ra tầng mồ hôi, ánh mắt không tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

"Không phải tỏ tình, " Lê Chỉ mở lời, giọng nói nhàn nhạt, "Chỉ là ăn cơm bình thường."

Điều bất ngờ bị đoán trước còn tính là điều bất ngờ không?

Đương nhiên không tính.

Huống chi...

Lê Chỉ dư quang liếc nhìn Thần Hi, đối phương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ hiếu kì ngắn phong cảnh, nhưng thật ra, hàng mi dài rậm vẫn không ngừng kích động, như một con bướm vỗ cánh đậu trên cánh hoa, lộ ra vài phần thận trọng, thấp thỏm cùng thăm dò.

Tâm tư của cô căn bản không ở ngoài xe.

Lê Chỉ nắm chặt ngón tay trên vô lăng, nhẹ giọng nói: "Nếu như em không đói, chúng ta có thể trực tiếp đi khách sạn."

Giọng điệu của nàng như thường, thái độ bằng phẳng, giống như ăn hay không ăn đều được.

Nếu là tỏ tình, chắc là không phải như thế này đâu?

Thần Hi khẽ thở ra một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Lê Chỉ, trên mặt đã hiện lên ý cười rạng rỡ.

"Ăn! Em cũng đói rồi."

Thần Hi sờ sờ bụng nhỏ phẳng lì, "Hôm nay chụp rất nhiều ảnh, chỉ một tư thế liền đứng yên mười phút, cực kỳ tiêu tốn thể lực."

Cô ngồi dựa vào giữa ghế lái phụ, trong ngực ôm hoa, khuôn mặt trái xoan to bằng bàn tay, trắng như ngọc, được hoa hồng tươi sặc sỡ làm nền càng thêm mềm mại như tuyết.

Lê Chỉ nhớ đến tấm ảnh buổi chiều Thần Hi gửi tới, trong đó lộ ra một nửa bắp chân trắng nõn, đôi tất dài tầng tầng xếp chồng lên mắt cá chân mảnh khảnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta muốn nâng cả bắp chân cô lên, nhẹ nhàng kéo lấy đôi tất.

"Đã thích nghi với đoàn làm phim chưa? Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn cô.

"Khá tốt."

Vai chính chụp ảnh tạo hình, trong lúc đó còn có thể nghỉ ngơi, còn có trợ lý đi đưa trà hay gì đó.

Loại vai nhỏ như Thần Hi, cái gì cũng không có, chỉ có thể như một con rối gỗ có dây treo, nhϊếp ảnh gia nói đứng thế nào thì đứng thế ấy.

Vất vả cũng chẳng tính là gì, bất lực nhất chính là sau khi chụp nhiều ảnh như vậy, chỉ có thể có một hai tấm được xuất hiện trước công chúng, nếu không may mắn, có thể không có tấm nào được sử dụng.

Hiện tại Thần Hi chỉ có nửa bước chân trong vòng tròn này, cũng cảm thấy diễn xuất không dễ.

Nhưng không cần thiết nói những thứ này với đại tiểu thư.

Hôm nay thật vất vả mới ra ngoài ăn tối, không bằng nói một chút chuyện vui vẻ.

"Đói quá đi." Thần Hi nghiêng người nhìn Lê Chỉ, ánh mắt lấp lánh mong chờ, "Hôm nay chúng ta đi ăn ở đâu?"

Kiểu Trung Quốc hay kiểu Nhật Bản?

Kiểu Pháp hay là kiểu Ý?

Nếu không phải tỏ tình, Thần Hi liền ăn không có chút gánh nặng nào.

Cô thậm chí còn cảm thấy mình đói đến mức hiện tại có thể ăn cả một con bò.

Vẻ mặt Lê Chỉ có chút không tự nhiên, mắt nhìn thẳng về phía trước, cố hết sức không biểu lộ cảm xúc, nói: "Nhà hàng theo chủ đề lãng mạn."

"... emo."

Bầu không khí trong xe như đông lại trong nháy mắt.

Hỏi đi!

Thần Hi chớp mắt hai cái, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lê Chỉ, vươn tay chọc chọc khuỷu tay nàng, giọng nói nhẹ nhàng: "Hôm nay làm sao lại lãng mạn như vậy?"

Là muốn chơi trò chơi mới hay là muốn tỏ tình?

"Tôi nói mời người khác ăn cơm, vị trí là trợ lý đặt, " Lê Chỉ khẽ cau mày, ném nồi* một cách nghiêm túc, "Một cửa hàng nổi tiếng trên mạng, tôi cũng cảm thấy không thích hợp."

*Cách gọi của ta là "đổ thừa".

Trên thực tế, tối qua nàng đã dành vài giờ trước máy tính để chọn, còn so sánh từng cửa hàng với nhau, dùng nó để tỏ tình thật sự rất thích hợp.

Hai tay Lê Chỉ nắm chặt lấy vô lăng, hô hấp nhẹ đi không ít, dư quang liếc Thần Hi, "Còn đi không?"

"Đi đi, đã là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, chắc là rất thú vị." Thần Hi cười, "Trợ lý của chị hiểu biết tốt nha."

Lê Chỉ không động thanh sắc, thở phào một cái, muốn cười theo phụ họa, nhưng trên thực tế tâm mệt, cười không nổi.

Xe dừng ở phía dưới nhà hàng, hai người được nhân viên phục vụ dẫn đến phòng riêng.

Nếu là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, chắc chắn phải có lý do khiến nó nổi tiếng, ví dụ như phục vụ nhiệt tình, không khí mập mờ.

Từ khi bước vào nhà hàng, khắp nơi đều tràn ngập không khí lãng mạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ xuống, nói "Tôi yêu bạn".

Thần Hi một đường hiếu kì nhìn tới nhìn lui, coi như đã mở mang tầm mắt.

Lê Chỉ đi bên cạnh cô, nghiêng đầu nhìn Thần Hi, thấy trong mắt cô, tất cả điều là ánh sáng của những vụn sao, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong veo.

Dường như cũng không tính đến không.

Nhân viên phục vụ nhìn thấy hai cô gái trẻ xinh đẹp tiến vào cùng nhau, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

Thần Hi đặt chiếc túi bên cạnh Lê Chỉ, nhấc tay ra hiệu: "Xin chào, có thể hỏi một chút chỉ dẫn đến nhà vệ sinh đi không?"

"Đương nhiên có thể." Nhân viên phục vụ lập tức chỉ đường cho Thần Hi, thậm chí quan tâm hỏi: "Có muốn tôi dẫn ngài đi không?"

"Cám ơn, không cần."

Sau khi Thần Hi mỉm cười từ chối nhân viên phục vụ, nhìn Lê Chỉ nháy mắt, ngón tay được che chắn ở dưới bàn nhẹ nhàng gãi mu bàn tay nàng, "Em ra ngoài một lát."

Lê Chỉ khẽ ừm một tiếng, chờ bóng lưng Thần Hi biến mất ở cửa phòng mới thu hồi tầm mắt.

Sau khi Thần Hi rời đi, nhân viên phục vụ không nhịn được cảm thán, nói với Lê Chỉ, "Bạn gái của ngài thật xinh đẹp, trông như một đại minh tinh vậy, giọng nói dễ nghe mà còn có khí chất."

Lúc gọi món, tay Lê Chỉ hơi khựng lại, giương mắt nhìn nhân viên phục vụ, tâm tình giống như quả bóng bay bị cắt đứt dây, bỗng trôi lơ lửng khi cô ấy nói câu đó.

Nàng đè nén cảm xúc, thanh âm nhàn nhạt hỏi: "Cô nói em ấy là gì của tôi?"

"Bạn gái ấy." Nhân viên phục vụ bị hỏi đến sửng sốt, giọng nói chậm chập.

Tự hoài nghi, "Chẳng lẽ không phải?"

Loại nhà hàng như này thường đến điều là cặp đôi, cô ấy ngầm thừa nhận hai người cũng là một cặp.

Chẳng lẽ nhìn lầm?

"Cô nói không sai," mi mắt Lê Chỉ kích động rơi xuống, đầu ngón tay co quắp, "Em ấy là bạn gái của tôi."

Ba chữ "bạn gái" này giống như làm bỏng miệng nàng, Lê Chỉ nói vừa nhanh vừa nhẹ, bên tai ngấm ngầm phát nhiệt.

Trong lòng, như đang có một con nai nhỏ bị nhét vào, đâm loạn khắp nơi.

"Hai người các cô nhìn rất xứng đôi, rất hợp nhau, chỉ cần đứng cùng nhau thôi đã cảm thấy đẹp mắt lại xứng đôi."

Một tiểu hồ ly có đôi mắt câu người cùng một nụ cười ở khoé miệng, còn một người lạnh lùng xa cách, người lạ chớ gần.

Nóng và lạnh, bổ sung cho nhau như thế.

Lê Chỉ vắt chéo chân lên nhau, chậm rì rì dựa vào lưng ghế ở sau người, không vội gọi món.

Nàng thậm chí muốn biết loại dịch vụ thổi rắm cầu vòng như này có bán hay không, nàng muốn ăn trước khi dùng cơm một giờ.

"Những lời như thế này đợi lát nữa khi em ấy trở lại thì đừng nói nữa," Lê Chỉ chột dạ vân vê viền máy tính bảng, dối với lương tâm, nói "Em ấy da mặt mỏng."

Thần Hi có da mặt mỏng cho dù không ai khen ngợi, cô vẫn có thể tự mình ở trước gương khoác lác một lượt từ đầu đến đuôi.

Thật sự, da quá mỏng, quá mỏng.

Nhân viên phục vụ nháy mắt đã hiểu, dù sao cả hai đều là các cô gái xinh đẹp, không muốn mở lòng trước mặt người khác cũng là điều có thể hiểu được.

Cô ấy có một câu hỏi nhỏ cuối cùng, "Ngài tìm bạn gái ở đâu vậy? Tôi cũng rất muốn có một người như vậy."

Có thể sự hâm mộ chân thành của nhân viên phục vụ làm Lê Chỉ hài lòng.

Nàng nhấp phẳng khóe miệng, cố gắng kiêng nhẫn, kiềm chế khoe khoang:

"Em ấy tự đưa mình đến cửa."

Đi đến trước mặt nàng với chiếc nơ bướm giống như một món quà.

Nhân viên phục vụ lập tức càng thêm hâm mộ, nước mắt chua xót từ trong miệng chảy ra.

Khi Thần Hi trở lại, đã thấy đại tiểu thư bình thường cao quý, lạnh lùng lại đang hoà hợp ở chung với nhân viên phục vụ, trong một khoảnh khắc, cô còn tưởng mình đi nhầm phòng.

Vẫn là ở chung một tháng, Thần Hi mới nhận ra đại tiểu thư thật ra không hề ngạo mạn, vô lễ như lúc mới gặp, ngược lại, trong thực tế nàng rất tôn trọng người khác, thậm chí khi làm sai sẽ chủ động xin lỗi.

Nhưng đây là chuyện sau khi quen biết, đối với người lạ, đại tiểu thư vẫn tương đối lạnh lùng.

Ánh mắt Thần Hi giống như tùy ý quét về phía cô nhân viên phục vụ xinh đẹp*.

*"Tiểu tỷ tỷ"(小姐姐) thay thành "cô gái xinh đẹp".

Thoạt nhìn đối phương so với cô nhỏ hơn một hai tuổi, giống như sinh viên đi làm thêm, khuôn mặt nhỏ xinh xắn với độ tuổi tươi mới trong veo như nước, rất thuần khiết đáng yêu.

"Đã chọn món chưa?"

Thần Hi ngồi ở bên cạnh Lê Chỉ, góp đầu tới xem máy tính bảng trong tay nàng, gần như nửa người đều nghiêng vào trong lòng nàng, động tác vừa thân mật lại mập mờ.

Cột mua sắm bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.

Thần Hi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Lê Chỉ.

Lê Chỉ nhất thời chột dạ, hô hấp nhẹ đi không ít, "Đang chờ em trở lại, xem em muốn ăn cái gì rồi mới gọi món"

"Ồ ~" Thần Hi kéo dài giọng nói, chọn một vài thứ cô thích với máy tính bảng trong tay Lê Chỉ.

Cô ngồi trở lại, một tay chống cằm, nghiêng người nhìn Lê Chỉ, đuôi mắt kéo lên ý cười, "Các người vừa mới nói chuyện gì vậy?"

Mũi chân bị bàn che khuất của Thần Hi nhẹ nhàng cọ vào bắp chân Lê Chỉ, tay khác rũ xuống phía dưới, đặt lên đùi Lê Chỉ, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

Lê Chỉ, "..."

Miêu tả thế nào đây, giống như một con hồ ly đang bảo vệ thức ăn.

Giấu móng vuốt, thu đuôi lại, trông cực kỳ vô hại, chỉ có đôi tai thẳng đứng cụp xuống thành tai máy bay một cách nguy hiểm.

Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, cười nói: "Đang cùng phu nhân nói về ngài đấy, tôi cảm thấy ngài cực kỳ xinh đẹp, có khí chất."

Hai cái lỗ tai của Thần Hi đựng lên, thu lại tay chân, ngồi đoan trang lại mẫu mực, giọng nói trong veo, "Cám ơn ~"

Đợi cô nhân viên phục vụ xinh đẹp cầm máy tính bảng ra ngoài, hai tay Thần Hi đặt trở lại trên đùi Lê Chỉ, có hơi nghiêng người xích lại gần, tư thế từ dưới ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Đại tiểu thư thấy em có đẹp không?"

Lê Chỉ rũ mắt xuống, trong mắt tràn đầy ánh nhìn tươi sáng, trêu người của Thần Hi.

Đuôi mắt giương lên giống như chiếc móc câu mềm mại, nhẹ nhàng treo trên đầu quả tim nàng, run động nhè nhẹ khi đuôi mắt giương lên.

"Đẹp."

Một tay Lê Chỉ nâng một bên mặt của Thần Hi, ánh mắt chăm chú, tim đập so với trước bị sót mất một nhịp, "Đẹp hơn bất kỳ minh tinh nào."

Thần Hi cười khanh khách hỏi: "Đẹp, chị cũng không có hôn em?"

Cô đưa tay khoác lên vai lê Chỉ, chủ động tiến lại gần hôn lên khóe môi Lê Chỉ, "Trong thời gian hợp đồng, đại tiểu thư không thể cùng những người khác có hẹn ~"

Giọng nói ngọt ngào mềm mại, nói những lời giống như ghen tuông, đáy lòng Lê Chỉ nửa là ngọt ngào, nửa là chua xót.

Nàng dường như cảm thấy tức giận, nhẹ nhàng cắn vào môi dưới của Thần Hi, đối phương cười rời khỏi vòng ôm của nàng.

Thần Hi khẽ liếʍ vào dấu răng mờ nhạt ở môi dưới, "Lần sau không tới đây nữa."

Bầu không khí ở đây là lạ, nói là ăn uống không bằng nói là đến chụp ảnh còn phù hợp hơn.

Đồ ăn chú trọng hình thức hơn là hương vị, nhân viên phục vụ đều như quen thuộc, có thể trò chuyện với bất kỳ ai.

Sau khi ăn xong, Thần Hi cảm thấy giống như chưa ăn no, trước khi quay lại khách sạn, còn từ cách vách mua một gói gà rán cùng khoai tây chiên.

Cô tựa cằm lên cửa kính xe hạ thấp, ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn cọng khoai tây, răng nhai một cách máy móc.

Lê Chỉ không thích mùi vị của những thức ăn chiên rán này, Thần Hi liền nằm nhoài ở bên ngoài ăn.

Lê Chỉ nghiêng mắt nhìn cô, tay trái rủ xuống phía bên trong túi áo khoác của mình, sờ soạng một phen.

Bên trong có một hộp quà nhỏ nhắn tinh xảo, chứa món quà tối nay không được tặng đi.

Lê Chỉ buông lỏng ngón tay, rút tay ra, đặt lên vô lăng, nhẹ giọng hỏi Thần Hi, "Trực tiếp đi khách sạn sao?"

"Được." Thần Hi nghiêng đầu nhìn Lê Chỉ.

Bó hoa hồng lớn vẫn được đặt ở hàng sau xe, đại tiểu thư trang điểm tinh xảo đang lái xe với gương mặt vô cảm, hôm nay trên người nàng có xịt nước hoa, trước đó khi hôn có ngửi thấy.

Lê Chỉ bình thường rất ít xịt nước hoa.

Đặc biệt là hôm nay, cái này vừa vặn là cái lúc trước cô từng khen qua.

Lông mi Thần Hi rũ xuống, trong lòng có chút trống rỗng khó hiểu, giống như một chùm dây rỗng ruột được quấn lại với nhau.

Vừa trống vừa loạn.

Luôn cảm giác giống như bỏ lỡ cái gì đó, lại âm ỷ vui mừng vì bỏ lỡ.

Thần Hi chưa bao giờ là người tự mình phiền lòng, đối với phần tâm trạng phức tạp này, cô chọn cách khác để giải tỏa.

Rửa mặt xong, Thần Hi mặc một chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, ngồi vắt chéo chân bên cạnh mép giường.

Bắp chân của cô nhẹ nhàng đung đưa, phía trên mu bàn chân mảnh mai tinh tế, treo lơ lửng thứ màu đỏ mà Lê Chỉ yêu thích.

"Đêm nay muốn chơi thêm hai lần không?"

Lê Chỉ hô hấp hơi khẩn, vươn tay, khom lưng nắm chặt lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, lấy thứ trên mu bàn chân xuống.

"Thích tôi như thế sao?" Lê Chỉ giương mắt nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Thích nha" Đầu ngón tay Thần Hi mô phỏng theo đường nét rõ ràng dưới cằm Lê Chi, hơi nghiêng đầu, tóc dài thuận theo bả vai trượt xuống phía trước thân.

Giọng điệu cô tiếc nuối, "Chủ yếu là dì em nói bà ấy hai ngày nữa sẽ tới."

Đến lúc đó không làm được, vì vậy hãy trả trước một chút~

"..."

------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Lê Chỉ: Tôi đột nhiên không muốn làm nữa.

Kim Chủ Nhật Ký

Vải thiều: Ngày nghỉ của người khác là thứ bảy cuối tuần, ngày nghỉ của tôi là dì của vợ.