Cô Ấy Đã Cho Quá Nhiều

Chương 22

Nơ của Thần Hi chỉ cần kéo một cái, liền mở.

Dây lụa thuận thế trượt xuống, rơi ở bên chân, chỉ còn lại tuyết trắng cùng hạt hồng phấn.

Có lẽ Lê Chỉ rất thích món quà mà cô tặng, từ sau sinh nhật đã liên tục tặng cô ba bốn chiếc túi.

Hoàn toàn không có lý do tặng.

Chỉ là giá tiền túi xách chồng chất lên nhau đã vượt qua chi phí bao dưỡng tháng đó.

Thần Hi cũng không nghĩ tới lụa đỏ có thể mang đến uy lực lớn như vậy.

Cô cảm giác đại tiểu thư giống như một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, tình cờ nếm được vị ngọt liền không khỏi muốn đáp trả cho người khác vô điều kiện.

Loại hành vi này, nhìn thế nào cũng không phù hợp với hình tượng cao lĩnh chi hoa* của nàng.

*Cao lĩnh chi hoa (高岭之花 ) - sử dụng để mô tả một cái gì đó chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào, tức là một cái gì đó chỉ có thể khao khát nhưng lại nằm ngoài tầm với của chính mình. Tương tự như "cao không thể đạt được" và "xa vời".

Ngây thơ có chút đáng yêu.

Gần đây, khoá huấn luyện quân sự của nghiên cứu sinh năm nhất chuẩn bị kết thúc, những đóa hoa trắng nõn non nớt của tổ quốc thuở khai trường đều được ánh mặt trời nuôi dưỡng, bây giờ tất cả đều đen một tầng không thôi.

Chỉ có Thần Hi vẫn trắng tuyết như cũ, phát sáng đẹp đẽ đứng giữa đám người.

"Muốn đẹp là phải trả giá đấy."

Thần Hi mở hàng chuyển phát nhanh ra, đem nước thần tiên mình mới mua lấy ra, "Ví dụ như tiền."

Loại nước này đối với Thần Hi mà nói chỉ là cấp bậc nhập môn, chai chai lọ lọ trên bàn cô so với chai trên tay đắt hơn nhiều.

Không tính các sản phẩm dưỡng da như loại này, chỉ việc đi làm đẹp y tế mỗi năm cũng khiến cô tiêu tốn không ít tiền.

Thần Hi nhìn vào gương nhấn nhá mặt nạ, khóe miệng nhếch lên, "Chủ yếu vẫn là tớ có nền tảng tốt."

Chẳng cần chỉnh sửa để tương lai nổi tiếng, gương mặt này của cô hoàn toàn tinh khiết tự nhiên.

"Đúng rồi, buổi sáng tớ phải đi đoàn làm phim chụp ảnh tạo hình, Nhan Đà, cậu giúp tớ trông chừng tân sinh viên một chút ha."

Thần Hi thu dọn gọn gàng hộp chuyển phát nhanh và gói hàng đã mở, đặt ở bên cạnh, dự định sáng trời mang xuống lâu đưa cho dì quản lí ký túc xá bán đi.

"Sau này sẽ tặng cậu một tấm ảnh có chữ ký."

"Tự giữ cho mình đi," Nhan Đà chơi game, đầu cũng không quay lại, "Một đồng một tấm, cũng không chắc có thể bán được"

Sau này lại đập vào tay.*

*Ám chỉ sau khi từ chối nhận chữ ký, thì sau đó một cách không ngờ, lại nhận được chữ ký. Tạo ra cảm giác bất ngờ, vui mừng, như một sự may mắn không ngờ đến.

"Tớ muốn, tớ muốn," nhân vật trò chơi của Tiếu Tiếu vừa chết, giơ tay nhìn về phía Thần Hi, "Tớ muốn một đồng một tấm."

Thần Hi trong nháy mắt nghiêm túc lên, mặt mày kiêu ngạo, giọng điệu vui sướиɠ:

"Nhìn xem, tớ còn chưa nổi tiếng đã bắt được một cô gái nhỏ mê muội."

Cô hôn gió với Tiếu Tiếu, "Bảo bối, chị sẽ tặng bé một cái có chữ ký."

Ngay khi Thần Hi còn muốn nói gì đó, thì điện thoại của cô vang lên.

Là đại tiểu thư gọi tới.

Thần Hi xuống giường, vào phòng tắm nghe điện thoại.

Thấy cô đóng cửa, Nhan Đà giả vờ lơ đãng hỏi Tiếu Tiếu: "Cậu muốn ảnh có chữ ký của Thiến Thiến làm gì? Treo trong nhà trừ tà sao?"

Ảnh có chữ ký củaThần Hi dán trên cửa, không chỉ không có tác dụng xua đuổi tà ma, nói không chừng còn thu hút ong bướm.

"Không phải," Tiếu Tiếu một tay che ở bên miệng, nhỏ giọng nói với Nhan Đà, "Tớ mua vào một đồng một tấm, sau đó bán lại cho người theo đuổi Thần Hi với giá cao."

Tiếu Tiếu bùm bùm ở trong đầu tính toán, "Nói không chừng có thể kiếm một khoản nhỏ, đồng thời cũng giúp Thần Hi phát triển số lượng người hâm mộ, đôi bên cùng có lợi."

Trước đó, không biết ai đã đăng một bài viết ẩn danh, nói rằng đứng trên tòa nhà cao nhất của trường C, ném gạch xuống dưới, người bị trúng gạch là người thích Thần Hi hoặc người đã từng nghe qua tên Thần Hi.

Nếu bày quầy bán ảnh ký tên của Thần Hi trong trường học, đoán chừng làm ăn phát đạt, cũng có thể coi là một con đường lập nghiệp làm giàu.

"..."

Nhan Đà tào đa vô khẩu.*

*Tào đa vô khẩu (槽多无口) - Có quá nhiều điều để nói, tức là có quá nhiều chỗ để phàn nàn, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Nó thường được sử dụng để phàn nàn về những sự kiện vô lý đã nhìn thấy hoặc gặp phải.

Cô dư quang liếc Tiếu Tiếu, đối phương đã hồi sinh, đang cày quái.

Nói Tiếu Tiếu thiếu tiền, cô nàng lại không cảm thấy phiền lòng.

Nói Tiếu Tiếu không thiếu tiền, cô nàng lại luôn đi làm thêm khi rảnh rỗi.

Nhan Đà dùng ngón tay cầm con chuột, trong lòng hận cô nàng là cái đầu gỗ, chính mình chỉ có tiền lại không xài được.

Tại sao cùng là cơ tể, Thần Hi có thể uốn cong như nhang muỗi, còn Tiếu Tiếu lại thẳng như thanh thép?

Hãy nhìn Thần Hi xem, tùy tiện nũng nịu, đùa giỡn với ai đó của Lê thị, túi cũng thu đến mỏi tay.

Hết lần này tới lần khác, bất kể cô ám chỉ với Tiếu Tiếu thế nào, đối phương đều nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.

Ngay cả trong trò chơi, nạp tiền, tặng trang bị, cô nàng cũng không muốn nhận.

Nhan Đà khẽ lắc đầu, chung quy là tuổi còn nhỏ, không biết hương cơm mềm.

Hôm nay Lê Chỉ gọi cho Thần Hi là muốn hỏi cô tối mai có thời gian không.

"Có á, nhưng buổi sáng phải đi chụp ảnh tạo hình, chắc sẽ kết thúc muộn một chút."

Thần Hi đem mặt nạ trên mặt bóc xuống, một tay nhẹ nhàng vỗ, "Đến lúc đó em trực tiếp đi khách sạn sao?"

Lê Chỉ vốn là chỉ đơn giản muốn đi ăn một bữa, "..."

Chủ đề trò chuyện của họ chẳng lẽ không thể rời xa giường một chút sao?

Lê Chỉ trầm mặc một chút không lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên màn hình máy tính đang tìm kiếm, "Tôi sẽ đón em."

Sau khi cúp điện thoại, Lê Chỉ nhìn vào danh sách các phòng ăn với không khí lãng mạn của nhà hàng được hệ thống lọc ra, chụp màn hình, chia sẻ cho trợ lý, bảo anh ta gọi điện thoại hỏi vị trí.

[Chọn cái này, thời gian đặt là tối mai.]

Nàng đứng lên, rót một ly nước, lúc quay lại, trợ lý đã hồi lại mấy tin nhắn.

[Vâng. ]

[Vị trí cho tối mai đã xác định, ảnh chụp màn hình số phòng đã được gửi cho ngài.]

[Đúng rồi, Lê tổng, ông chủ bên kia hỏi ngài dùng vào mục đích gì. Nếu là tỏ tình, cầu hôn, họ sẽ chủ động tạo bầu không khí phù hợp.]

Đó là lúc nhân viên nhà hàng sẽ hò reo giúp đỡ, hô "đồng ý cô ấy, đồng ý cô ấy".

Lê Chỉ hiếm khi ho khan một tiếng, trên mặt đỏ ửng, lộ ra một chút không tự nhiên.

[Không phải cầu hôn.]

Trợ lý phản hồi cực kì nhanh:

[Vâng, Lê tổng, vậy tôi sẽ nói với bọn họ không cần chuẩn bị, hoa hồng trong phòng cũng sẽ bỏ ra.]

Lúc đầu trợ lý nhìn thấy một nhà hàng theo chủ đề lãng mạn, anh ta nghĩ rằng sếp muốn cầu hôn hay tỏ tình gì đó, trong lòng hơi kích động một chút.

Kết quả lại là xã giao công việc.

Nhàm chán.

Nếu là công việc, chắc chắn không cần hoa hồng mập mờ.

Mí mắt Lê Chỉ nhảy lên, lỗ tai đỏ bừng, lặng lẽ gõ chữ:

[Hoa hồng để lại.]

Ngay cả hoa cũng không có, nhà hàng lãng mạn kiểu gì thế?

Trực tiếp mang Thần Hi đi ăn KFC là được.

[Sốc/]

"Trợ lý Trương rút tin nhắn."

[Vâng, Lê tổng.]

Nghiêm túc và đứng đắn, giống như người vừa bị sốc không phải là anh ta.

Lê Chỉ luôn cảm thấy Tiểu Trương có khả năng đoán được gì đó, hoặc tưởng tượng ra được gì đó.

Hai má nàng nóng bừng, dời tầm mắt, đặt điện thoại xuống, mi mắt kích động rũ xuống, bưng tách trà, động tác mất tự nhiên, chậm rì rì uống nước.

Lê Chỉ chưa từng trải qua cảm giác yêu sớm, nhưng cảm giác của mối tình đầu cũng rất thú vị, cuốn hút.

Giống như khi ăn một miếng chocolate nhân rượu, từ từ tan chảy trong miệng, vị ngọt cùng vị rượu bùng nổ trên đầu lưỡi, nhắm mắt lại và cảm nhận, trong lúc nhất thời, lại không biết đang ngất ngây trong ngọt ngào, hay là bay bổng trong cảm giác say.

Lê Chỉ có chút khẩn trương, từ ban đêm đến rạng sáng mới ngủ.

Ngược lại là Thần Hi, cúp điện thoại xong, không bao lâu liền ngủ mất.

Không có chất lượng giấc ngủ tốt thì làm sao hẹn ngủ, làm sao chụp ảnh?

Nói là hôm nay đi chụp ảnh, nhưng thực tế đến buổi chiều mới đi.

Các tân sinh viên sẽ có một buổi biểu diễn tập thể vào ngày mai, rồi mới kết thúc khoá huấn luyện quân sự.

Thần Hi nhìn họ huấn luyện vào buổi sáng, buổi chiều thay bằng Nhan Đà.

Trường học cách đoàn làm phim khá xa, Thần Hi bắt xe trực tiếp đi tới.

Ảnh tạo hình của diễn viên chính trong phim đã được chụp xong trước khi bắt đầu quay phim, phần còn lại chỉ là những vai diễn phụ.

Dù nói không quan trọng, nhưng vẫn có một số vai diễn nhất định, thậm chí có một số có điểm sáng đáng chú ý, phù hợp để sử dụng làm phần quảng bá sau này.

"Thần Hi, đúng không?"

Phó đạo diễn gọi cô, vươn tay chỉ sang bên cạnh: "Cô đi trang điểm, thay quần áo trước đi, chờ một lát nữa sẽ đến lượt cô."

Đã đợi khoảng hai tiếng rưỡi cho việc này rồi.

Thần Hi chờ đợi đến mệt mỏi, buồn chán lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lê Chỉ:

[Bảo bối, em nhớ chị nhiều lắm~]

Nếu bây giờ Lê Chỉ ở đây, Thần Hi chắc chắn giống như không xương, nghiêng qua trên vai nàng ngủ bù.

Có thể là hai người bình thường khi gặp mặt, liền đi thẳng vào vấn đề, nơi chờ đợi lâu nhất chính là trên giường, điều này dẫn đến việc mỗi khi gặp đại tiểu thư, cả tâm hồn lẫn cơ thể Thần Hi đều thấy thư thái.

Ngón tay Lê Chỉ động đậy, rũ mắt trả lời tin nhắn:

[Em khi nào kết thúc, tôi đi đón em.]

Thần Hi ngẩng đầu nhìn về phía trước, đoán chừng phải nửa tiếng nữa mới tới lượt cô.

[Không biết nữa.]

Cô đột nhiên thấy hứng thú:

[Chị đoán xem, hôm nay em mặc màu gì?]

Thần Hi mi mắt cong cong, cầm trang phục diễn nâng lên một chút, lộ ra mắt cá chân cùng bắp chân tinh tế trắng nõn của cô.

Thật ra Lê Chỉ đang trong cuộc họp, trưởng phòng đứng trước tấm vải trình chiếu đang nói không ngừng, chỉ vào đường gấp khúc màu đỏ trên biểu đồ để phân tích số liệu.

Lê Chỉ ấn mở bức ảnh do Thần Hi gửi tới, liếc nhìn, khẽ cau mày.

Làm sao nàng có thể cùng cô chơi cái này trong khi đang họp.

Lê Chỉ dời tầm mắt nhìn lên biểu đồ đường.

...

Màu đỏ nhỉ?

Em ấy mặc chắc là màu đỏ.

Khi nàng nhận ra mình phân tâm đang suy nghĩ cái gì, Lê Chỉ cau mày càng chặt hơn.

Vẻ mặt nàng nghiêm túc, những người còn lại càng không dám há miệng thở mạnh.

Cho đến khi điện thoại Lê Chỉ rung lên một tiếng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua.

Họ cảm thấy tâm tình của Lê tổng chắc chắn có liên quan tới người gửi tin nhắn đến.

[Đó là thứ mà đại tiểu thư thích~]

[Buổi tối sẽ cho chị xem.]

Lê Chỉ hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên, quay video phòng họp rồi gửi đi.

Thấp giọng gửi một tin nhắn thoại, "Thần Hi, tôi đang họp."

Nàng không thể xấu hổ một mình được.

Sau khi Thần Hi nghe xong tin nhắn thoại, cả người ngẩn ra, lập tức buông tay đang cầm trang phục diễn, thậm chí ngay cả mũi chân cũng thu về dưới váy.

Cô cảm thấy mình giống như một con tôm bị luộc, từ đuôi đến đầu đều cuộn tròn lại, chậm rãi chuyển sang màu đỏ.

Thần Hi ngồi trên sô pha, hận không thể đem khuôn mặt nóng hổi này vùi vào giữa hai chân.

Làm sao, làm sao mà gặp người khác đây.

Nhất là khi Lê Chỉ gửi cho cô một tin nhắn thoại, những người trong phòng họp sẽ nghĩ thế nào đây?

Làm sao có thể có một tiểu yêu tinh dính người như cô.

Thần Hi hối hận đến chết.

Trong phòng họp, sau khi gửi xong giọng nói, Lê Chỉ thấy khung nhập liệu của đối phương liên tục hiển thị "Đối phương đang nhập".

Nhưng không có nửa cái tin nhắn được gửi tới.

Nàng thở phào một cái, vẻ mặt khôi phục bình thường, thậm chí tâm tình còn vui vẻ, thoải mái hơn rất nhiều, ra hiệu với trưởng phòng kia: "Tiếp tục."

Cứ vui vẻ, cứ để em ấy vui vẻ.

Thần Hi vốn muốn trêu chọc Lê Chỉ một chút, ai biết rằng cuối cùng cô mới là người xã tử*.

*Xã tử (社死) – ám chỉ việc làm trò hề trước mặt công chúng, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.

Đến khi chụp xong ảnh thử tạo hình, cô mới cảm thấy không còn cảm giác xấu hổ như trước nữa.

Trước khi Thần Hi gọi điện cho Lê Chỉ, nhờ nàng đến đón, còn cẩn thận gửi tin nhắn hỏi nàng xem cuộc họp đã kết thúc chưa.

Cô thật sự không muốn trải qua chuyện tương tự như vậy một lần nào nữa.

Trong điện thoại, tiếng cười trầm thấp của Lê Chỉ xuyên qua sóng vô tuyến truyền đến, thanh tuyến lay động màng nhĩ, gợi cảm khó tả.

Mi mắt Thần Hi kích động, tai nóng lên.

Cô thật sự thích giọng nói của đại tiểu thư, trên giường dưới giường đều thích.

"Em biết sai rồi." Thần Hi mềm giọng xin tha.

Vốn cô muốn vui vẻ thư giãn, kết quả thiếu chút nữa té gãy chân.

Lê Chỉ buông tha Thần Hi, liếc nhìn đồng hồ, "Nhiều nhất năm phút nữa tôi sẽ đến, buổi tối dẫn em đi ăn cơm."

Nàng tương đối hài lòng với sự sắp xếp của mình vào tối nay.

Tốt xấu gì cũng là mối tình đầu, dù sao cũng không thể thua kém với bất ngờ ngày sinh nhật mà Thần Hi đã chuẩn bị cho nàng.

Lại là ăn cơm à.

Thần Hi có chút chột dạ.

Lần trước, hai người đi ăn đồ Pháp, khi đại tiểu thư chuẩn bị dạy cô cách dùng bộ dao nĩa, Thần Hi đã cắt bò bít tết thành miếng nhỏ, nhét vào trong miệng.

Căn bản không giống một người chưa bao giờ ăn đồ Pháp.

Lần này đi ăn sẽ kiểm tra kỹ năng diễn xuất của cô một lần nữa.

Thần Hi nghĩa lại, dù đã học những khoá diễn xuất nhưng trên đoàn phim không có cơ hội tỏa sáng, vậy mà tất cả đều dùng trên người đại tiểu thư.

Trong lúc nhất thời, thật không biết ai thảm hơn ai.

Thần Hi đi về phía ven đường, xa xa trông thấy xe Lê Chỉ, giơ cánh tay lên, vẫy tay với nàng.

Lê Chỉ trong xe dường như mỉm cười.

Từ sau ngày sinh nhật, đại tiểu thư đã cười nhiều hơn trước.

Chẳng qua là ý cười nhẹ nhàng, lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện.

Cửa xe mở ra, Thần Hi liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bó hoa hồng lớn đặt trên ghế lái phụ.

Cô ngạc nhiên, giương mắt nhìn về phía Lê Chỉ.

"Tặng em, buổi chiều thật sự không phải cố ý."

Chỉ là bị Thần Hi bức đến góc tường, bất đắc dĩ phản kích.

Lê Chỉ tặng hoa không chỉ là lời xin lỗi vì đã để Thần Hi xã tử vào buổi chiều, mà còn là khúc dạo đầu cho sự lãng mạn đêm nay.

Ngoài trừ hoa, nàng còn chuẩn bị phòng ăn lãng mạn cùng quà tặng.

Lê Chỉ cảm thấy Thần Hi nhất định sẽ thích.

"Vì có hoa làm cớ, em tha thứ cho chị đó ~"

Thần Hi ngồi vào trong xe, vươn tay đem hoa ôm vào ngực, nhắm mắt lại nhẹ nhàng ngửi hương hoa thơm ngát.

Thuận miệng cảm thán, "Vừa tặng hoa vừa ăn cơm..."

Cô mở mắt ra, nhìn nghiêng về phía Lê Chỉ, đuôi mắt nâng lên với đường cong xinh đẹp, cười nói:

"Không biết còn tưởng đại tiểu thư muốn tỏ tình với em."

"..."

---------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký cầu hôn

Vải thiều: ...vậy em đừng nói ra chứ.