Lúc đầu khi nhà họ Thẩm muốn kết thông gia với nhà họ Hà, theo thứ tự già trẻ, cơ hội này đương nhiên rơi lên người Thẩm Huyên.
Tuy lúc ấy Thẩm Luyện chủ động nói mình bằng lòng kết hôn cùng Hà Niệm với cha Thẩm, nhưng suy xét đến phân chia tài sản cùng những nguồn tài nguyên giúp đỡ khác mà Thẩm Huyên không chịu nhường lại cơ hội này.
Gã là anh trai, lớn hơn Thẩm Luyện bốn tuổi, cha Thẩm đương nhiên muốn giải quyết vấn đề hôn nhân của Thẩm Huyên trước.
Cuối cùng, Thẩm Huyên vẫn kết hôn cùng Hà Niệm.
Thẩm Huyên cho rằng lúc đó Thẩm Luyện không vừa mắt gã, chuyện gì cũng muốn tranh với gã, đợi đến khi gã kết hôn với Hà Niệm rồi thì Thẩm Luyện sẽ từ bỏ.
Không nghĩ tới gã cũng đã cưới Hà Niệm vào cửa rồi mà Thẩm Luyện vẫn còn nhớ nhung đâu.
Người đã bị gã chà đạp qua, vậy mà Thẩm Luyện vẫn sẵn lòng muốn có.
Thẩm Huyên lộ ra vẻ mặt châm chọc, gã biết Thẩm Luyện không dám thật sự làm ra chuyện gì, dẫu sao cũng liên quan đến danh dự của hai nhà, cho dù Thẩm Luyện ngứa mắt gã thì cũng phải cân nhắc vì nhà họ Thẩm.
Nghĩ tới đây, Thẩm Huyên càng dùng sức hơn, gã tóm lấy tay Hà Niệm kéo anh về phía mình.
Mà Hà Niệm bị Thẩm Luyện dọa sợ, vốn đang trong trạng thái kinh ngạc cực độ, bị Thẩm Huyên kéo như vậy thì nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.
Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Luyện, muốn phân biệt xem lời nói vừa rồi kia là thật hay giả.
Anh nhớ lại khi Thẩm Luyện hỏi anh, có phải anh trai em bắt nạt anh không, nhớ tới sắc mặt khó coi lúc đó của hắn, nhớ tới việc hình như Thẩm Luyện đang quan tâm đến mình.
Cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Huyên đang nắm chặt lấy cổ tay anh, cứ như rất sợ anh sẽ thật sự chạy đi cùng Thẩm Luyện vậy.
Hà Niệm nhíu mày lại, nghe Thẩm Huyên nói: “Qua đây.”
Anh thu lại suy nghĩ rối bời, tựa như con rối gỗ, ai kéo anh thì anh ngã về phía bên đó.
Hà Niệm nhấc chân lên, đang định đi về phía gã thì lại bị Thẩm Luyện siết lấy eo.
Thẩm Luyện không lên tiếng, nhưng giữ chặt lấy anh không để anh cử động.
Trong bỗng chốc gươm tuốt vỏ nỏ giương dây, bầu không khí căng thẳng hẳn lên.
“Thẩm Luyện, cậu đừng quên, Hà Niệm là vợ anh, bọn anh đã kết hôn rồi đấy.” Thẩm Luyện lạnh lùng cảnh báo Thẩm Luyện, rồi nói với Hà Niệm: “Em biết mình nên đứng ở bên nào chứ vợ.”
Kết hôn một năm nay, Thẩm Huyên chưa bao giờ gọi anh là vợ, những hành động thân mật giữa bạn đời với nhau, bọn họ cũng chưa từng làm qua.
Tiếng vợ xa lạ này, làm Hà Niệm cảm thấy buồn nôn.
“Thẩm Huyên, anh đừng có ức hϊếp người ta quá đáng.” Thẩm Luyện nói thay Hà Niệm, “Những chuyện mà anh làm, anh không cảm thấy bẩn sao? Dẫn người ngoài về nhà làm loạn, anh có coi Hà Niệm ra cái gì không hả?”
“Vậy thì thế nào, dù sao bọn này đã kết hôn rồi, cậu cũng chỉ có thể tội nghiệp thương xót cho cậu ta thôi. Những chuyện này mà lộ ra ngoài, không chỉ danh tiếng của anh bị hủy hoại thôi đâu.” Thẩm Huyên nhìn chằm chằm vào Thẩm Luyện, nói từng câu từng chữ, “Thẩm Luyện, cậu đừng quên chính cậu cũng là người nhà họ Thẩm, cậu phải suy nghĩ cho nhà họ Thẩm và nhà họ Hà.”
Hà Niệm kẹt giữa hai người, chỉ cảm thấy lời nói của Thẩm Huyên thật chói tai.
Thẩm Luyện đang quan tâm anh, Hà Niệm nghĩ, đã lâu lắm rồi anh không được ai lo lắng cho, chỉ đơn giản là đứng bên cạnh anh, vì anh mà nói đôi câu là mắt anh đã ươn ướt rồi.
Nếu lúc đó người anh kết hôn cùng là Thẩm Luyện thì tốt rồi.
Hà Niệm không khóc được.
Anh đã quen với những trận cãi vã như thế này, vết thương chồng chất đã lâu, nước mắt đã chảy cạn rồi.
Dường như bị lời của Thẩm Huyên dọa, Thẩm Luyện buông lỏng eo Hà Niệm.
Cánh tay ấm áp bên hông rời đi, Hà Niệm thoáng chốc lảo đảo, sau khi đứng vững lại anh mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Luyện.
Thẩm Luyện cũng đang nhìn anh, đôi mắt đen láy kia mờ mịt nhìn không thấy đáy.
Hắn nhìn Hà Niệm một cái rồi xoay người, rời khỏi nhà Thẩm Huyên.
Không nhìn Thẩm Huyên lấy một cái, cũng không để lại lời nào cho Hà Niệm.
Hà Niệm ngẩn người đứng tại chỗ, trái tim vốn được Thẩm Luyện băng bó cho lại bắt đầu rỉ máu.
Anh nghĩ, lại bị vứt bỏ rồi.
Anh như đóa hoa mỏng manh trong bão tố, gió thổi quật ngã, mưa rơi vùi dập, không có ai đến cứu anh cả.
–
Thẩm Huyên cho rằng Hà Niệm tìm Thẩm Luyện tới, vì thế càng ghét bỏ anh hơn. Nhưng bản thân gã cũng bớt phóng túng lại chút ít, không mang người về nhà nữa mà tự mình chạy ra ngoài hẹn hò.
“Tối nay tôi có việc không về.” Thẩm Huyên nói với Hà Niệm. Hà Niệm ừ một tiếng, không phản ứng gì.
Thái độ thờ ơ kia không hiểu sao làmThẩm Huyên khó chịu, nghĩ đến chuyện Thẩm Luyện đến bắt gian thay Hà Niệm lần trước, gã nói: “Cậu đừng tưởng Thẩm Luyện có thể đến cứu cậu, nó là em trai tôi, dù có thế nào cũng sẽ giúp nhà họ Thẩm chứ không phải là giúp cậu.” Thẩm Huyên nhìn gương mặt nhợt nhạt của Hà Niệm, nói: “Hà Niệm, bỏ mấy cái suy nghĩ vô dụng đó đi.”
Không thể không thừa nhận, gương mặt này của Hà Niệm khá là đẹp, nếu không nhà họ Hà sẽ không “bán” anh cho nhà họ Thẩm, nếu không gã cũng sẽ không muốn anh vào đêm say rượu đó.
Gã ôm lấy eo Hà Niệm, rất nhỏ, anh quá gầy, ôm vào mà thấy cấn tay.
Gã nghĩ đến cái hôm Thẩm Luyện ôm eo Hà Niệm kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình, mắt gã tối sầm lại, lúc đó gã phát hiện, gã hy vọng Hà Niệm sẽ lập tức hất tay Thẩm Luyện ra đi đến bên cạnh gã.
Nhưng Hà Niệm không làm vậy.
Khi đó gã thậm chí còn hơi sợ hãi, sợ Hà Niệm thật sự sẽ đi cùng Thẩm Luyện.
Tuy rằng gã biết Thẩm Luyện không dám, Hà Niệm cũng không dám.
Thế nhưng gã không thể nào quên được cảm giác bất an thoáng chốc vào lúc đó, đồng thời cũng không quên được cảnh Hà Niệm từ trước đến nay không dám phản kháng lại lần đầu tiên đứng lên mắng gã bởi vì một câu trêu đùa tùy tiện của gã với Thẩm Luyện.
Hà Niệm mắng gã thay Thẩm Luyện, mắng gã ghê tởm.
Vẻ mặt Thẩm Luyện lạnh xuống, trong lòng khó chịu, gã ôm lấy Hà Niệm hôn lung tung, những cái hôn chi chít dày dặc rơi lên cổ, lên xương quai xanh của Hà Niệm, tiếp đó đi dần xuống.
“Thẩm Huyên!”
Hà Niệm đẩy gã ra, không hiểu gã nổi điên cái gì, bình thường Thẩm Huyên chưa bao giờ đυ.ng vào anh, trừ lần uống say kia.
Hà Niệm sửa sang lại quần áo, cảm giác đau đớn trong lần làʍ t̠ìиɦ đêm đó đã khiến tâm sinh lý của anh có ác cảm với sự tiếp xúc cùng Thẩm Huyên, thậm chí còn có chút sợ hãi.
“Anh đừng đυ.ng vào tôi…” Giọng nói anh bất ổn, dường như rất sợ hãi.
Thẩm Huyên bất mãn vì anh chống đối, nắm lấy tay anh nói: “Cậu là vợ tôi, tôi không chạm vào cậu thì chạm vào ai?”
Lại là cái từ vợ này, Hà Niệm nghe mà tim run lên.
Anh cúi đầu, né tránh ánh mắt của Thẩm Huyên: “Tìm người tình của anh đi.”
Anh là nói thật lòng, nhưng vào đến tai Thẩm Huyên lại mang một ý khác.
“Ô, ghen à?” Tâm trạng Thẩm Huyên tốt hơn một chút, dỗ dành lừa gạt anh mà nói, “Sau này tôi sẽ không tìm bọn họ nữa, chuyên tâm phục vụ em nhé.”
Hà Niệm bị lời của gã dọa sợ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch, anh hất tay Thẩm Huyên, vội vàng đi về phía phòng vệ sinh.
Thẩm Huyên nhìn bóng lưng Hà Niệm mà hừ một tiếng, còn dám tỏ vẻ với gã, đúng là không biết điều.
Gã nghĩ, tối nay có hẹn với người khác rồi không thể “phục vụ” Hà Niệm tử tế được, vậy thì hai ngày nữa lại muốn anh sau, để anh biết được sự lợi hại của gã.