Kết hôn một năm, chồng của Hà Niệm chỉ chạm vào anh đúng một lần khi gã say rượu, trong cái lúc đè anh xuống giường tự ý làm bậy một cách thô bạo, miệng gã còn gọi tên một người đàn ông khác.
Anh muốn phản kháng, muốn chạy trốn, nhưng gã đàn ông kia quá khỏe, đầu óc bị rượu cồn làm cho mê muội, bóp lấy eo anh đâm mạnh vào.
Nước mắt nóng hổi trượt xuống theo gương mặt, Hà Niệm im lặng khóc.
Vì gia sản mà cha ép anh kết hôn với cậu cả nhà họ Thẩm, tập đoàn nhà họ Thẩm kết thông gia với tập đoàn nhà họ Hà chẳng khác nào hai kẻ mạnh liên thủ, sản nghiệp hai gia tộc cũng nhờ miếng đá lót đường kết thông gia này mà càng lúc càng lớn mạnh.
Mà quan hệ giữa Hà Niệm và chồng, ngay từ đầu cũng chẳng dễ chịu gì.
–
Buổi tối ngày kết hôn, Thẩm Huyên nhìn Hà Niệm ở trên giường, trong giọng nói không che giấu được sự ghét bỏ: “Tôi với cậu chẳng qua chỉ là hợp tác thương mại, mà tôi cũng đã có người trong lòng rồi, đừng có vọng tưởng dùng cái thân hình khô đét kia của cậu dụ dỗ tôi.”
Hà Niệm ngồi trên giường, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh cho rằng sau khi kết hôn, đến chỗ của Thẩm Huyên thì có thể thoát được sự khống chế trong nhà, không còn phải nghe những lời mắng chửi nghiêm khắc nhục mạ của cha, có thể cách xa sự châm chọc và cười nhạo của anh trai.
Chưa từng nghĩ đến người đàn ông dáng vẻ đường hoàng trước mắt đây, khi ở nhà lại có bộ mặt này.
Trong mắt gã là sự khinh bỉ và khinh thường, không hề che giấu chút nào.
Hà Niệm nghe vậy, cụp mắt xuống, nhạt nhẽo đáp lại: “Ừm, tôi biết rồi.”
Anh không muốn dụ dỗ gã, anh không biết gì nhiều về nhà họ Thẩm, vốn định sau khi cưới sống chung sẽ từng bước tìm hiểu lẫn nhau.
Giờ xem ra, không cần thiết nữa rồi. Anh giống như chiếc túi nilon bị người ta vứt bỏ, rách nát tả tơi không chỗ nào lành lặn. Bị gió thổi lên trời, rồi lại bị mưa xối rơi xuống đất.
–
Một tháng sau khi cưới, người đàn ông mang theo mùi rượu về nhà, oán trách tại sao là Hà Niệm, tại sao phải kết hôn với anh.
“Cậu muốn tôi giải thích với em ấy như thế nào, giờ em ấy không chịu nói gì với tôi…”
“Ngoài việc dựa vào nhà họ Hà ra, cậu có cái gì chứ…”
“Nếu không phải vì tranh cổ phần với thằng em thì tôi sẽ kết hôn với cậu chắc?”
Hà Niệm nghe gã chỉ trích, mặc dù nơi mềm yếu nhất bên trái l*иg ngực rất đau nhưng anh vẫn hít sâu một hơi nói: “Anh uống say rồi, trong nhà có thuốc giải rượu.”
Dứt lời, đứng dậy tìm thuốc và nước cho gã.
Thẩm Huyên vung tay, cốc nước và thuốc trong tay Hà Niệm rơi xuống, phát ra tiếng vang nặng nề trên thảm lông, ngay sau đó tấm thảm dưới chân Hà Niệm bị thấm ướt một mảng sậm màu.
“Giả vờ tốt lành cái gì, đừng tưởng như vậy là tôi sẽ thích cậu.”
“So với em ấy, cậu thua xa.”
Cho dù giọng điệu gã tồi tệ, vẻ mặt cũng tỏ ra chán ghét nhưng vẫn kéo Hà Niệm qua, nhắm mắt lại tùy tiện hôn hít.
Hà Niệm liều mạng phản kháng, nhưng chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm trạng tồi tệ của gã đàn ông.
Ở nhà chịu tất cả oan ức, sau khi cưới chịu đủ loại ức hϊếp mà anh cũng chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Nhưng lần này, Hà Niệm lặng im khóc.
Đau quá, anh nghĩ.
–
Thẩm Huyên chỉ chạm vào Hà Niệm một lần.
Sau đó gã bắt đầu bỏ tiền mua vui, còn dẫn cả người về nhà, lại còn mỗi lần một người khác nhau.
Chuyện này làm người ta khó chịu hơn cả việc không chạm vào Hà Niệm, tình nguyện vung tiền tìm người khác cũng không muốn đυ.ng vào người vợ trên danh nghĩa ở nhà.
Nhưng Thẩm Huyên dù gì cũng là cậu lớn nhà họ Thẩm, là người đại diện cho danh tiếng của nhà họ Thẩm, cho nên ngoại trừ Hà Niệm, không ai biết cái gia đình này đã rạn nứt đến cỡ nào.
Người ngoài mà biết, sợ rằng sẽ cười nhạo hai nhà.
Những tủi hờn đó chỉ có mình Hà Niệm biết và cũng chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Phòng cho khách truyền đến tiếng kêu ngọt ngấy yêu kiều liên tục, không hề kiêng kị gì một chủ nhân khác của căn nhà — Hà Niệm.
Hà Niệm im lặng đóng chặt cửa thay bọn họ, tự về phòng ngủ chính.
Anh ngồi trên giường, nhớ tới buổi tối bị Thẩm Huyên cưỡng bức kia mà tim quặn đau, hô hấp dần dồn dập.
Sắc mặt anh tái nhợt, có hơi buồn nôn, định bụng đi lấy nước uống.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Hà Niệm nhất thời không biết phải làm gì.
Hai người đang quấn quít trong phòng cho khách hiển nhiên không nghe thấy, vẫn đang làm trò bỉ ổi kia.
Hà Niệm hốt hoảng, không đoán được ai lại tới nhà vào lúc này.
Anh phải làm sao đây.
Mở cửa phòng cho khách, nhắc nhở hai kẻ đang cá nước vui vẻ kia trốn đi một lát sao. Tởm quá, Hà Niệm nghĩ, anh không muốn nhìn thấy hai người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đâu.
Hơn nữa hai người đó, một người là chồng trên danh nghĩa của anh, người kia là tình nhân của gã mà.
Hay là đi mở cửa, nói với người bên ngoài giờ trong nhà không tiện, nếu không có việc gì gấp thì ngày khác quay lại.
Cho dù có như thế nào, Hà Niệm cũng phải thu dọn cục diện rắc rối cho hai người kia, rõ ràng anh là vợ được cưới hỏi đàng hoàng, nhưng phải giúp người chồng nɠɵạı ŧìиɧ cùng với tình nhân của gã che giấu sự thật.
Anh thật sự muốn mở quách cửa ra, để người bên ngoài nhìn thấy cái dáng vẻ vụиɠ ŧяộʍ chó má của cậu cả nhà họ Thẩm một cái.
Nhưng anh không dám làm vậy, cũng không thể làm vậy được.
Thật chẳng có tiền đồ gì cả, mũi Hà Niệm chua xót.
Mãi không thấy có ai mở cửa, người bên ngoài hình như có phần sốt ruột, ấn chuông hết lần này đến lần khác, tiếng chuông cửa vui tai vang lên không dứt.