Tuyệt Thế Cường Long

Chương 30: Chị Chương Tĩnh

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên một tia khinh thường.

Cũng không biết là khinh thường thái độ liều lĩnh của Vương Báo, hay là bộ dạng nóng lòng thoát khỏi liên quan của Lý Vân Uyển và Ngô thiếu.

Sau khi Lý Vân Uyển nhìn thấy vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn thì quýnh lên nói "Anh đừng vội, hay là để tôi gọi cho ba tôi….Để ông ấy nghĩ cách!"

Vương Báo cười lạnh một tiếng, nói "Cô tên Lý Vân Uyển đúng không? Gọi cho ba cô sao? Với chút tài sản ít ỏi này của tập đoàn Mộc Tử các người, tôi đều có thể nghiền nát trong phút chốc!"

Lý Vân Uyển nghe xong, vẻ mặt trì trệ, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Tập đoàn Mộc Tử và tập đoàn Kiều Thị chính là đối tác của nhau, hai bên có một quan hệ rất thân thiết, vì vậy tài sản của tập đoàn Mộc Tử cũng không cao hơn tập đoàn Kiều thị là bao nhiêu.

Tập đoàn Hổ Môn có Long Môn chống lưng, ngay cả xí nghiệp hàng đầu Trung Hải, tập đoàn Hướng thị cũng bị đàn áp một cách tàn nhẫn, cho dù có mười cái tập đoàn Mộc Tử gộp lại cũng không phải là đối thủ của họ.

"Chuyện ngày hôm nay, cô có gọi cho ai cũng không có ích lợi gì đâu!"

"Để cho đám ma-cà-bông này ngoan ngoãn chui qua đũng quần của ông đây, rồi tối đến hầu hạ ông thật tốt là được."

"Có thể hầu hạ cho ông đây chính là vinh hạnh của cô đấy, nói không chừng có thể làm ông đây vui vẻ, ông còn thưởng cho tập đoàn Mộc Tử một đơn hàng hoặc một khoản đầu tư nào đó cũng nên, ai ai cũng đều vui!"

"Thế nào, nhìn vẻ mặt không vui này của cô, hay là cô thấy tôi quá khó coi? Không bằng đám ma-cà-bông này?"

Thái độ của Vương Báo khinh thường, thậm chí còn định dùng tay nắm lấy cằm Lý Vân Uyển, khiến cô sợ tới mức phải lùi ra sau mấy bước.

Vẻ mặt Ngô thiếu đầy xấu hổ, nhưng vẫn phải cắn răng nói "Báo ca, xin anh cho bọn tôi chút mặt mũi! Tôi đây không ngại làm ma-cà-bông chui đũng quần của anh, nhưng có thể buông tha cho Vân Uyển không?"

"Mẹ kiếp, ở đây đến lượt anh lên tiếng sao?" Vương Báo bực bội hét thẳng vào mặt Ngô thiếu.

Ngô thiếu vừa rồi còn ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ra vẻ ta đây, cao cao tại thượng, bây giờ khóe miệng đã co giật đến chảy máu, choáng váng đầu óc nhưng cũng không dám thốt ra nửa lời oan nghiệt.

"Có chuyện gì khiến mọi người không vui sao?" Một giọng nói đầy chín chắn truyền đến, Chị Tĩnh thân mặc chiếc váy đỏ, son môi đỏ bưng ly rượu đi tới, ngạc nhiên trước chuyện đang xảy ra ở đây.

Mọi người sau khi nhìn thấy cô ấy, gật đầu chào hỏi, ai nấy đều lễ phép, ngay cả một tên công tử ngả ngớn cũng không dám láo xược.

Vương Báo cười nói "Chị Tĩnh, tôi biết quy tắc quán bar của chị mà. Nhưng chuyện này thực sự không phải lỗi của tôi, là cậu trai trẻ này đã đánh tôi rồi nhét đầu tôi và bồn tiểu!"

Mọi người nghe xong, sắc mặt ai nấy đều biến đổi.

"Mẹ nó, tên ma-cà-bông này vậy mà cũng thật lớn gan, dám ở quán bar của chị Tĩnh gây chuyện, còn nhét đầu Báo ca vào bồn nướ© ŧıểυ nữa chứ?"

"Báo ca chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn, Chị Tĩnh lại càng không!"

"Tôi nhớ, lúc trước có một tên công tử nhà giàu đến từ Kiến Nghiệp, gia sản lên đến hàng trăm triệu, không biết tốt xấu dám trêu ghẹo chị Tĩnh ở quán bar... Ngày hôm sau, tay chân hắn đều đã bị vặn gãy, gia đình cũng không dám tìm tới gây chuyện!"

Vài tên khán giả ngồi hóng chuyện nhìn Tề Đẳng Nhàn với con mắt vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, cảm thấy hắn hôm nay chắc chắn sẽ chết chắc.

Do hắn ra tay trước, điều này đã phá vỡ quy tắc ở quán bar của Chị Tĩnh.

Sau đó, người hắn đánh còn là Vương Báo của tập đoàn Hổ Môn, lại còn dám nhét đầu người ta và bồn tiểu.

Hôm nay, nếu hắn không thành tâm chui đũng quần Vương Báo, rồi để Lý Vân Uyển hầu hạ Vương Báo thật tốt, có lẽ thật sự không tránh khỏi một kiếp này!

Chị Tĩnh nghe xong, híp đôi mắt lại, một ánh mắt mê hoặc rơi xuống người Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói "Là anh đã ray tay trước sao?"

"Nghiêm túc mà nói, thì là đúng vậy. Chẳng qua, anh ta đến kiếm chuyện trước thôi!" Tề Đẳng Nhàn nghĩ ngợi rồi gật đầu như thực sự đang lắng nghe.

"Tôi mặc kệ giữa hai người có ân oán gì, tôi chỉ quan tâm anh có phải là người ra tay trước hay không thôi."

"Vương Tổng đã có giải pháp nào chưa?" Chị Tĩnh quay đầu nhìn về phía Vương Báo, hỏi.

Vương Báo cong khóe miệng cười, nói "Chị Tĩnh, tôi cũng đã nói ra yêu cầu của mình rồi, chỉ là xem ra bọn họ vẫn chưa sẵn sàng đáp ứng."

Tề Đẳng Nhàn cười nói "Đây là ân oán giữa tôi và anh ta, thì anh ta cũng không nên làm liên lụy đến bạn bè của tôi chứ, Chị Tĩnh cảm thấy có đúng không?"

Chị Tĩnh sững người, hỏi một chút về chuyện vừa xảy ra, rồi nhìn Vương Báo nói "Cách xử lý này của Vương Tổng không được tử tế lắm."

Vương Báo sắc mặt cứng đờ, nhưng cũng không tức giận mà khách khí nói "Chị Tĩnh nói rất có lý, vậy chúng ta quên đi yêu cầu thứ hai đi!"

Sau khi nói xong, hắn lập tức dạng hai chân ra, rồi chỉ chỉ vào phần đũng quần của mình.

"Chui qua đi, rồi rời khỏi quán bar, hôm nay tôi sẽ tha cho anh," Vương Báo nói.

Chị Tĩnh thản nhiên nói với Đẳng Nhàn "Cậu trai trẻ à, rắc rối do cậu gây ra, vậy thì cũng nên tự mình chịu trách nhiệm đi. Tôi muốn nói chuyện công bằng, cậu cứ theo lời Vương Tổng mà làm, chuyện cậu gây rối ở quán bar của tôi, tôi có thể chuyện cũ bỏ qua được."

"Ngoan ngoãn quỳ xuống đi, rồi chui qua đũng quần Vương tổng, xin lỗi anh ấy rồi quên chuyện này đi."

Chị Tĩnh giọng điệu cao cao tại thượng, nhưng cũng không kẻ nào cảm thấy có gì kỳ lạ.

"Chị Tĩnh làm việc thật có đại khí, đúng việc sai người, chẳng trách ai ai cũng đều tôn trọng chị ấy như vậy!"

"Đúng vậy, tên tiểu ma-cà-bông này, chị Tĩnh đã mở lời rồi, bạn gái hắn giờ cũng đã không có vấn đề gì rồi, người đã làm sai thì phải tự chịu trách nhiệm đi chứ!"

"Mau chui qua đũng quần Báo ca đi, đừng ở đó làm chậm trễ chúng ta uống rượu nữa."

Chị Tĩnh thờ ơ nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi thản nhiên nói "Cậu trai trẻ à, nếu cậu không muốn nhận hình phạt này, thì tôi chỉ có thể xử lý theo quy tắc của tôi thôi! Cậu có thể thử hỏi thăm xem, những tên dám quấy rối trong quán bar của tôi có kết cục như thế nào."

Mọi người sau khi nghe được lời này của chị Tĩnh thì khẽ gật đầu, đúng vậy, nếu để chị Tĩnh phải ra tay như lời nói, Tề Đẳng Nhàn có thể sẽ không chỉ đơn giản là chui qua đũng quần Vương Báo như vậy đâu.

"Cô là ai chứ, bảo tôi làm gì thì tôi phải làm như thế sao?" Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chị Tĩnh nói.

Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tứctrở nên im lặng, ly rượu trong tay người nào đó thậm chí còn rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.

"Cậu trai trẻ này….vừa rồi nói cái gì với chị Tĩnh vậy? Mẹ kiếp, tên đó không muốn sống nữa à!"

"Từ khi bắt đầu lui tới quán bar này tới nay, chưa bao giờ tôi thấy có ai dám nói chuyện như vậy với chị Tĩnh đấy, tên này đầu óc có vấn đề sao!"

"Đắc tội với Báo ca thì thôi đi, vậy mà lại còn dám đắc tội chị Tĩnh? Giờ có cho hắn mười cái mạng cũng không đủ!"

Chị Tĩnh đương nhiên không ngờ tới Tề Đẳng Nhàn lại có thể nói ra những lời kiêu ngạo như vậy, cả khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ lập tức tối sầm lại.

Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói "Là tôi đánh người trước, nhưng người khơi mào sự việc lại là vị Báo ca này đây! Tôi đã cho anh ta cơ hội rồi, anh ta lại không quý trọng, bây giờ cô lại nhảy ra muốn gạt hết mọi chuyện sang một bên, vậy thì cũng đừng trách tôi không nể mặt chủ quán bar này."

"Ha ha ha, cái quái gì vậy chứ, lại còn nói như vậy nữa! Chị Tĩnh cần hắn nể mặt sao? Hắn nghĩ hắn là ai vậy chứ?"

"Hừ, Cho dù là thị trưởng Hoàng cũng không nói chuyện với chị Tĩnh như vậy? Hắn nghĩ hắn là cái thá gì chứ, có mặt để nói những lời đao to búa lớn như vậy sao?"

"Tên này phải ném vào bồn tiểu cho chết đuổi đi, thật không biết là loại có đầu óc gì..."

Ngô thiếu khϊếp sợ nhìn Tề Đẳng Nhàn, tên này thực sự không biết sợ rồi, vậy mà cái gì cũng dám nói hết!

Lý Vân Uyển cũng ngẩng đầu nhìn Tề Đẳng Nhàn, môi khẽ run, rốt cuộc cũng không thốt nên lời...

Lai lịch chị Tĩnh thần bí khó lường, bất cứ ai dám không tôn trọng chị ta, tất cả đều không có kết cục tốt đẹp!

Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc có tự tin gì lại dám nói chuyện như vậy với chị Tĩnh chứ?