Tuyệt Thế Cường Long

Chương 29: Vương Báo

Tề Đẳng Nhàn đứng trước bồn tiểu, men theo thanh âm nhỏ giọt tí tách, cả người và cảm xúc đều thư giãn.

Đột nhiên, một bàn chân to mang Versace giẫm lên mu bàn chân hắn, một cậu thanh niên mặt đỏ bừng vì uống rượu đứng bên cạnh hắn.

"Xin lỗi, anh giẫm lên chân tôi rồi." Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, run run hai cái, kéo khóa quần lên.

Cậu thanh niên này quay đầu lại liếc hắn một cái, không coi ai ra gì tiếp tục đi tiểu, bàn chân to lớn kia vẫn giẫm lên mu bàn chân Tề Đẳng Nhàn.

trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện lên chút tươi cười, nói "Cho qua?"

Cậu thanh niên kia giả điếc, tiếp tục đi tiểu.

"Chân kìa, cho qua chút đi." Tề Đẳng Nhàn nhắc nhở lần nữa, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Đồ chó, mày không thấy phiền sao, ông đây là giám đốc điều hành của tập đoàn Hổ Môn đấy. Giẫm lên mày chính là vinh hạnh của mày, thành thật mà chịu đựng cho ông! Đi mà kêu mẹ mày ấy!" Cậu thành niên giận dữ, giẫm lên chân Tề Đẳng Nhàn rồi xoay người lại.

Tề Đẳng Nhàn không chờ hắn hoàn toàn xoay người lại, mặc kệ nướ© ŧıểυ văng lên người, sải bước về phía trước, dùng tay trái nắm lấy cổ cậu thanh niên.

Không chờ cậu thanh niên kịp phản ứng, hắn đã dùng tay nhấn xuống một cái, cả người tên kia lập tức ngã xuống, đầu thì bị đẩy thẳng vào bồn tiểu.

"Gu lu lu..."

Trong bồn tiểu xuất hiện bọt khí, nam thanh niên liên tục giãy dụa, nhưng vẫn không thể làm gì.

Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng, một cước đá hắn sang một bên, rồi lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.

"Đúng là trong rừng lớn mà, loại chim nào cũng có!" Tề Đằng Nhàn vẻ mặt lạnh lùng rửa sạch tay, rồi quay lại chỗ Lý Vân Uyển.

Lý Vân Uyển cười nói "Đi lâu vậy, tôi còn thực sự nghĩ anh sợ tôi để anh trả tiền, nên phải đi tiểu trước!"

Tề Đẳng Nhàn nói "Đi thôi, nếu không đi, rất có thể sẽ gặp rắc rối đấy."

Lý Vân Uyển sững người, nói "Rắc rối gì?"

Tề Đẳng Nhàn cũng lười giải thích, chỉ nói Lý Vân Uyển mau đi theo hắn, kẻo gặp rắc rối.

"Tạp chủng, đánh ông xong rồi bỏ trốn à, làm gì có chuyện tốt như vậy được?" Nhưng từ phía sau, nam thanh niên với vẻ mặt dữ tợn cũng đã từ trong WC ra tới.

Lý Vân Uyển hoảng sợ nhìn thoáng qua nam thanh niên này, có cảm giác như đã gặp qua ở nơi nào rồi.

Nam thanh niên thét lớn, đám bạn của hắn cũng đều chạy đến, lập tức bao vậy nơi Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển đang đứng.

"Báo ca, có chuyện gì sao?" Có người mở miệng nói.

Vương Báo lau vết nước trên mặt, nhe rằng cười nói "Ai quen biết với tên khốn này, vừa rồi hắn dám ra tay với ông ở trong WC!"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, song cũng sợ hãi.

"Tên ngu xuẩn này là ai vậy, ngay cả Báo ca mà cũng dám động, chẳng lẽ chán sống rồi sao?"

Lý Vân Uyển nghe xong lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, Vương Báo này, chính là em họ của Vương Hổ mà!

Ngô thiếu ở trong đám người cười khẩy xem náo nhiệt, vừa rồi anh ta đã cảnh cáo Tề Đẳng Nhàn rồi, không ngờ đảo mắt một cái đã đắc tội với nhân vật có bối cảnh lớn như Vương Báo, đáng lắm!

"Báo ca à?"

"Anh ở trong nhà vệ sinh đã cố ý giẫm lên chân tôi, tôi nhắc nhở anh đến ba lần, anh lại được nước làm tới."

"Anh giẫm tôi, tôi đánh anh, như thế là xong rồi. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội nữa, thành thật quay về uống rượu với bạn anh đi."

Tề Đẳng Nhàn thấy không đi được thì nhàn nhã ngồi xuống ghế dài, vẻ mặt tẻ nhạt vô vị nhìn Vương Báo.

"Người này nói tương lai có lẽ đắc tội với người trong Long Môn, không lẽ đã sớm tính kế đánh Vương Báo rồi chứ? Tôi nhớ không nhầm, tập đoàn Hổ Môn chính là xí nghiệp được Long Môn hỗ trợ!" Lý Vân Uyển nuốt nước bọt, cảm giác tay như đang run.

Sau khi đám người Vương Báo nghe xong những lời này, nhịn không được cười lớn.

Gặp qua nhiều tên điên rồ rồi, nhưng chưa từng thấy ai điên như vậy!

Vương Báo nhìn chằm chằm Tề Đẳng Nhàn, rồi lại rơi xuống người Lý Vân Uyển, sau đó nói "Nhóc con, mày có biết ông đây chính là người của Hồ Môn không? Chủ tịch tập đoàn Hồ Môn chính là chú của ông đấy!"

Tề Đằng Nhàn kinh ngạc nói "Anh là người của tập đoàn Hổ Môn?"

Nhìn Tề Đẳng Nhàn trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, Vương Báo không khỏi cười lạnh.

Những người xung quanh cũng cười theo, tên tuổi của tập đoàn Hổ Môn quá lớn, lại còn được Long Môn chống lưng, một xã hội lớn với hàng triệu thành viên trên khắp thế giới, mỗi nơi đều sẽ có một thủ lĩnh với lý lịch siêu phàm.

Bọn họ cũng không thấy lạ khi Tề Đẳng Nhàn bị dọa vì nghe đến danh tiếng của tập đoàn Hổ Môn.

Thực ra, Tề Đẳng Nhàn đúng là có kinh ngạc, nhưng không sợ hãi, chỉ là không người trước khi chính thức giúp Hướng Đông Tình giải quyết rắc rối lại phát sinh xung đột với tập đoàn Hổ Môn thôi.

"Sợ rồi sao?" Vương Bảo đắc ý nói.

Tề Đẳng Nhàn không nói gì

Vương Báo thản nhiên nói "Sợ rồi thì chui qua đũng quần ông đi, rồi bò ra khỏi quán bar này!"

"Rồi sau đó, để bạn gái của mày lại đây hầu hạ ông thoải mái."

"Chuyện này ông đây sẽ xem như chưa từng xảy ra."

Sắc mặt Lý Vân Uyển trắng bệch, chưa từng nghĩ tới chuyện lại có thể liên lụy đến mình như vậy, lập tức lắc đầu nói "Báo ca, tôi và hắn ta chỉ là bạn bè bình thường thường thôi, không phải quan hệ nam nữ đâu."

Vương Báo hống hách nói "Tôi không quan tâm, hắn phải chui đũng quần tôi, còn cô thì hầu hạ tôi."

"Đây chính là điều kiện của tôi, nếu các người không làm được, đừng trách ông đây không cho các người một cơ hội!"

Lý Vân Uyển vội vàng nhìn về phía đám người Ngô thiếu xin giúp, Ngô thiếu có quen biết với đám người này, nhất định có thể nói chuyện được.

Ngô thiếu thấy liên lụy đến Lý Vân Uyển, trong lòng thầm mắng tên khốn Tề Đẳng Nhàn gây chuyện, hại Lý Vân Uyển chịu tội cùng!

Mọi người đều là bạn bè tốt của nhau, cha mẹ cũng quen biết nhau, Lý Vân Uyển xin hắn giúp đỡ, hắn cũng không thể không biết xấu hổ tiếp tục hèn nhát được, chỉ có thể dũng cảm đứng lên.

"Báo ca….Vân Uyển là bạn tốt của tôi, quả thực không phải là bạn gái của tên ma-cà-bông này."

"Anh xem, có thể nể mặt tôi một chút, đừng liên lụy đến Vân Uyển được không?"

Sau khi Ngô thiếu đứng ra, lòng tràn đầy lo lắng nói, tối nay hắn cũng coi như đã bồi rượu cho Vương Báo vui vẻ rồi, mối quan hệ cũng không tồi, Vương Báo có lẽ cũng cho hắn chút mặt mũi.

Vương Báo nghe xong thì nghiêng đầu, rồi nở nụ cười "Mọi người nghe thấy Ngô thiếu nói gì không?"

Mọi người đều sửng sốt.

"Ha ha ha, hắn kêu ông đây phải cho hắn mặt mũi kia, ha ha ha... Hắn lại muốn ông đây cho hắn mặt mũi nữa chứ!"Vương Bảo ôm bụng cười phá lên.

Mọi người xung quanh, cũng theo Vương Bảo cười phá lên, giống như bọn họ đã nghe được một chuyện vô cùng nực cười vậy.

"Tên phế vật họ Ngô kia có tư cách gì mà kêu anh Báo phải nể mặt chứ? Hôm nay có thể uống rượu cùng Báo ca, đã là vô cùng có phúc rồi!"

"Ha ha, Ngô thiếu? Thật không biết tốt xấu mà, vậy mà lại dám kêu Báo ca nể mặt anh ta, sao không nhìn vào nướ© ŧıểυ soi lại mình thử?"

Mặt của Ngô thiếu lập tức đỏ bừng.