Vai Phản Diện Muốn Làm Người Tốt

Chương 18.1: Vai phản diện tam quan bất chính

Trong phòng chỉ có một mình Bạch Cảnh Ly và một cái giường xếp.

Trong hình lại xa xa không chỉ có những thứ này, trang bị rất đầy đủ. Lâm Kính Vũ cho rằng Phương Tử Mặc bị trói đến khách sạn nào đó. Nhưng đúng như Trần Tố nói, nơi đó rất dễ bị phát hiện.

Xem ra hành động hôm nay thất bại, chứng cớ gì cũng không có được.

Lâm Kính Vũ trầm giọng nói với hệ thống: “Bảo bối, thời điểm ngươi ngủ li bì, nhân vật phản diện này đã làm rất nhiều chuyện. Hiện trường vụ án bị hủy không còn một móng.”

Hệ thống run lẩy bẩy: “Ký chủ Tát Mã, y kinh khủng quá đi hu hu hu.”

Trong lòng Bạch Cảnh Ly hiện tên một tia cười khảy, kịch hay đã mở màn, nhân vật chính lại tự chui mình vào rọ, nhân vật phản diện như y sao có thể không phối hợp?

Y từ trên giường đi xuống, cảnh giác nhìn Lâm Kính Vũ: “Lâm lão sư, ngươi có ý gì? Ngươi xông vào nhà ta làm gì… Ngươi theo dõi ta?”

Lâm Kính Vũ căm ghét nhìn cái tên nhân vật phản diện gian xảo này, nhưng cũng không thể làm gì. Chuyện đã đến nước này, nếu hắn nói dối, sẽ không phù hợp với thiết lập nhân vật quân tử của nguyên chủ. Vì vậy hắn lui về phía sau một bước, trịnh trọng hướng Bạch Cảnh Ly cúi chào.

Ánh mắt Bạch Cảnh Ly chợt lóe, không được tự nhiên hỏi: “Lâm lão sư làm gì vậy?”

Lâm Kính Vũ thành khẩn nói: “Thật xin lỗi Tiểu Tiết, ta không nên nghi ngờ ngươi.”

“Nghi ngờ ta… cái gì?”

Lâm Kính Vũ vô cùng xấu hổ: “Ta ở trên tấm hình Tử Mặc nhìn thấy cái này.” Hắn một bên nói, một bên móc điện thoại ra, chỉ vào điểm nghi ngờ đưa cho Bạch Cảnh Ly.

Bạch Cảnh Ly tức khắc hiểu ngay, bỗng cười lạnh: “Lâm lão sư nghi ngờ những chuyện vừa qua đều là do ta làm? Thì ra ta ở trong lòng ngươi là người hung ác như vậy?”

Lâm Kính Vũ cứng họng: “Ta…”

“Quần áo này là Lâm lão sư cho ta, vật quý trọng như vậy, chỉ khi tham dự sự kiện quan trọng ta mới mặc. Nơi dơ bẩn như này… ta sao dám mặc nó chứ?” Y giương mắt nhìn thẳng Lâm Kính Vũ.

“Thật xin lỗi, ta…” Mắt Lâm Kính Vũ lóe lên, dáng vẻ áy náy. Nhưng vẫn la lối với hệ thống: “Mẹ kiếp, nếu biết quý trọng, sao lúc đó không tụt giá trị hắc hóa xuống nhiều hơn?”

Hệ thống không thể làm gì khác hơn ngoài khuyên hắn: “Ký chủ Tát Mã, đừng kích động mà, tình huống bây giờ rất bất lợi với ngươi.”

Bạch Cảnh Ly từng bước một đi về phía hắn: “Lâm lão sư dựa vào đâu nhận định ta là người xấu mà muốn bôi đen ta khắp nơi? Hay là do ta quá muốn nổi tiếng? Hoặc là ta muốn đứng trên cao một chút?”

Đại khái là vì tủi thân, trong mắt hắn lại có một hàng lệ.

Lâm Kính Vũ hoài nghi là mình nhìn lầm rồi sao? Nói với hệ thống: “Khóc cái gì mà khóc… hắn chính là nhân vật phản diện mà, có đúng hay không, ta hoài nghi hắn không hề oan uổng.”

Hệ thống nhỏ giọng nói: “Nhưng mà ký chủ Tát Mã, y cũng không biết mình là nhân vật phản diện, y chỉ cho rằng mình là một người bình thường.”

Lâm Kính Vũ im lặng trong chốc lát, đáp lại nó: “Vậy ta cũng không thể chiều theo cảm xúc của y, nếu nhiệm vụ của thất bại, vậy ai sẽ tới chiếu cố ta? Cho nên, ta cũng không thể đối xử y như người bình thường.”

Không sai, hai người vĩnh viễn đối lập nhau, nhân vật phản diện sinh ra tình cảm mới là không bình thường.

Bạch Cảnh Ly hờ hửng nâng khóe miệng lên: “Lâm lão sư không nói lời nào… nhưng ta cũng biết ý của ngươi, được.”

Lâm Kính Vũ nhìn y sắc mặt không đúng, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Bạch Cảnh Ly nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhấn 110: “Vậy ta cũng không cần bao che ngươi nữa, bây giờ ngươi là kẻ bị hiềm nghi, không thể cao quý như ta!”

“Mau dừng tay!” Lâm Kính Vũ có hơi hoảng, định ngăn cản lại, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Bạch Cảnh Ly, hắn không thể làm gì khác hơn ngoài đá cửa chạy. Nhưng Bạch Cảnh Ly so với hắn nhanh hơn một bước, ngăn lại trước cửa, điện thoại tiếp tục gọi.

Bạch Cảnh Ly dựa cả người lên cửa, dùng giọng điệu không có cảm xúc, nói tóm tắt đơn giản dễ hiểu vào trong điện thoại cùng nói rõ vị trí.

Đại minh tinh Lâm Kính Vũ ban đêm xong vào nhà riêng của Tiết Mộc, không rõ ý đồ. Tin tức này nếu ngày mai phát ra ngoài, sẽ lại lần nữa đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.

Lâm Kính Vũ run sợ chốc lát, thở dài nói: “Tiểu Tiết, tâm tình của ngươi ta hiểu. Nhưng cảnh sát tới thì làm thế nào đây, bằng mấy lời ngắn gọn của ngươi cũng không thể chứng minh cái gì. Chẳng qua là tăng thêm tin đồn cho dư luận mà thôi.”