Bạch Cảnh Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, tức giận trợn mắt nhìn hắn.
Y lúc này không đeo khẩu trang, vết sẹo trên mặt Bạch Cảnh Ly lộ ra bên ngoài, đôi mắt vốn trong suốt lại lộ ra lửa giận, cả người nhìn qua dữ tợn giống như ác quỷ.
Y nói: “Ngươi đi đi.”
Lâm Kính Vũ sửng sốt hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, là người chuyển thức ăn đến, Bạch Cảnh Ly mở cửa nhận lấy đồ ăn, cũng không để lên bàn mà trực tiếp ném vào thùng rác.
Đây là bữa sáng y chú tâm chọn, tất cả đều là món ăn ngày thường Lâm Kính Vũ thích ăn, bây giờ trộn lẫn hỗn tạp ở trong thùng rác khuấy thành một nồi cháo.
Lâm Kính Vũ cũng không biết là tức giận hay là thẹn thùng, mặt lập tức đỏ lên, nửa ngày mới nghẹn ra một chữ: “Ngươi…”
Bạch Cảnh Ly cầm lấy điện thoại bấm số gọi Trần Tố: “Ta muốn ngươi rời đi, rời khỏi nhà ta!”
Nhận được cuộc gọi. Trần Tố nhanh chóng chạy tới đưa Lâm Kính Vũ rời đi.
Cô ta không hiểu nổi, hai người thân như anh em sao đột nhiên lại xích mích trở thành kẻ thù như kia? Tiết Mộc một chữ cũng không nói, vừa đi là lập tức đóng cửa khóa lại. Lâm Kính Vũ cũng không nói gì, thỉnh thoảng dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô ta.
Trần Tố dường như cảm thấy không ổn, nhưng địa vị của Lâm Kính Vũ trong lòng cô ta đã không bằng ngày xưa, cô ta cũng không để ý đến cảm xúc của Lâm Kính Vũ. Trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu ngươi không nói, ta sẽ tức giận.”
Lâm Kính Vũ thấy cô ta cố ý truy hỏi, nên cũng nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
“Ngươi… ngươi đã biết.” Mặt Trần Tố có hơi nóng lên, nhưng vẫn rất cảm kích Lâm Kính Vũ bảo vệ cô ta, người đàn ông tốt như vậy, nếu không bất ngờ xảy ra chuyện tai bay vạ gió đó, cô ta dù ra sao cũng không muốn buông tha.
Nhưng cô ta đã qua tuổi nóng đầu, tỉnh táo lại rất nhanh: “Kính Vũ, cửa tiểu khu nhà ngươi đã ít đi rất nhiều người, ngươi có thể về nhà nghỉ ngơi trước, không cần nhớ tới những chuyện không vui kia. Yên tâm, ta sẽ tìm luật sư tốt nhất giúp ngươi bào chữa.”
Lâm Kính Vũ mặt đầy tự trách: “Xin lỗi A Tố, ta không thể cùng ngươi ở chung một chỗ sớm hơn, nếu không ngươi cũng không gặp phải loại chuyện này.”
Trần Tố vốn cho là Lâm Kính Vũ sau khi biết chuyện này sẽ trách cô ta, không nghĩ tới người đàn ông này lại độ lượng như vậy. Làm lương tâm Trần Tố lại bắt đầu rục rịch, lại nghe Lâm Kính Vũ nói: “Nhưng mà A Tố, tình huống của ta bây giờ, không thể cho ngươi được hạnh phúc, ngươi vẫn còn tiền đồ phía trước, chúng ta vẫn là chia tay đi.”
Đừng nói nữa! Lương tâm ta đau quá!
Trần Tố vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi chớ suy nghĩ quá nhiều, à đúng rồi, ngươi nói đêm hôm đó ngươi với Tiết Mộc gặp mặt, tại sao hai người lại gặp mặt? Chỉ mỗi hai người thôi sao?”
Nhắc tới Tiết Mộc, Lâm Kính Vũ lại thêm đau lòng. Nhưng vẫn từ từ nhớ lại, đem tình huống đem hôm đó nói một lần.
Trần Tố trầm ngâm trong chốc lát, bỗng dưng linh quang hiện lên: “Lúc đó Tiết Mộc ở sau lưng ngươi, ngươi nói… hắc thủ sau màu có phải là y hay không?”
“Làm sao có thể?” Lâm Kính Vũ lập tức bác bỏ suy đoán của cô ta: “Tiểu Tiết tuy là vì cái lợi trước mắt, nhưng chưa đến nổi sẽ hại ta. Mặc dù là ta khiến y bị hủy dung, nhưng ta đã đền bù hết sức, nếu như ta xảy ra chuyện gì, còn có ai có thể giúp y?”
“Kính Vũ ngươi quá hiền lành, không biết con người có thể xấu xa đến mức nào. Ngươi không có bất kỳ chứng cớ nào sao, từ trên người y tìm kiếm, tấm hình của Phương Tử Mặc kia vẫn còn trong điện thoại ngươi chứ?”
Lâm Kính Vũ gật đầu: “Đây là dấu vết duy nhất.”
Trần Tố cầm điện thoại hắn lên nhìn xem tấm hình kia, lầm bầm làu bàu một bên: “Nhìn cách bày biện trên tấm ảnh này, không giống nhà Tiết Mộc… Y nghèo như vậy, cũng không có tiền mua nhà khác, đi khách sạn sẽ bị phát hiện, chẳng lễ y thật sự vô tội?”
Lâm Kính Vũ xoa xoa ấn đường, lơ đễnh nhìn lên tấm hình, chợt thấy đầu góc giường có một cái áo khoác.
Chỉ là một góc nhỏ, rất mơ hồ, cũng không bắt mắt lắm, nhưng màu sắc đặc biệt giống như món đồ kia hắn lúc trước mua tặng cho Tiết Mộc.
Hắn lập tức hỏi hệ thống: “Tiết Mộc bây giờ đang làm gì?”
“Báo cáo ký chủ Tát Mã, y đang thu thập hành lý, hẳn là giống như trước đây, đi đến nhà dân trong thôn giải sầu mấy ngày.”
“Muốn cái gì có cái đó, được, tối nay ta phải theo dõi y.”
Chỉ là một cái áo khoác bên góc hư hư thực thực không đủ để chứng mình cái gì, Lâm Kính Vũ theo dõi Tiết Mộc, là vì chứng thực cái nhà dân đó chính là nơi y gây án. Người trong thôn nhận ra Tiết Mộc, đến lúc đó y muốn đùn đẩy thế nào cũng không được, đây là thời cơ lật bàn tốt nhất.
Vì không muốn cảnh sát chạy đến quấy nhiễu hành tung, đêm đó hắn gọi hệ thống hack rớt camera ven đường, men theo đường đi hệ thống cung cấp đi đến căn nhà dân kia.
Bây giờ là mười giờ tối, nhà dân tối đen, Tiết Mộc đã ngủ. Hắn cạy cửa ra, lặng lẽ đi vào trong. Phòng cũng không nhiều, một cái tầng ngầm dưới đất chứa đầy tạp vật, lầu một là một cái phòng khách, còn có hai căn phòng ở lầu hai. Lâm Kính Vũ bắt đầu từ tầng ngầm dưới đất, bật đèn lên xem xét, tất cả đều không phù hợp với cảnh tượng trên ảnh chụp.
Chỉ còn lại một nơi cuối cùng, chính là phòng ngủ Tiết Mộc.
Nếu mở đèn lên, Tiết Mộc chắc chắn sẽ tỉnh, Lâm Kính Vũ hít sâu một hơi, đang muốn hỏi hệ thống nghĩ cách đê y ngủ sâu hơn một chút. Người trên giường đột nhiên xoay người nhìn qua: “Ai?”
Ngay sau đó gian phòng sáng lên.
Trong nháy mắt, Lâm Kính Vũ đem cảnh vật trong phòng thu hết vào mắt.