Cùng lúc này, Lâm Kính Vũ đang lái xe trên đường về nghe được hệ thống liên tục báo cáo: "Là như này ký chủ Tát Mã, y đánh Phương Tử Mặc tơi bời hoa lá, giá trị hắc hóa lúc này đã giảm 10%."
Hắn giật mình, xe bị lệch hướng, xém chút nữa đυ.ng vào đai xanh. Trần Tố sợ hết hồn, vội vàng hỏi: "Sao vậy Kính Vũ?"
Lâm Kính Vũ dịu dàng cong khóe miệng: "Không sao, vừa nãy trên đường có con mèo chạy qua, ta né tránh nó nên bị lệch hướng."
Trần Tố thở phào nhẹ nhóm, dựa lại vào lưng ghế, thưởng thức nói: "Ngươi là người tốt bụng nhất ta từng thấy."
"Hay là nói, ngươi gặp quá ít người." Lâm Kính Vũ giễu cợt trả lời, rước ánh ánh mắt hờn dỗi của cô ta.
Sau đó Lâm Kính Vũ mở hệ thống ra: "Mẹ kiếp Phương Tử Mặc, tìm chỗ chết còn vướng chân lão tử, Tiết Mộc cứ đấm chết hắn cho ta!"
Hệ thống luống cuống: "Ký chủ Tát Mã ngươi bình tĩnh một chút, Tiết Mộc đích thực có tâm tư gϊếŧ chết Phương Tử Mặc, bây giờ trở về còn kịp, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản y, tất cả giá trị hắc hóa còn dư lại đều tính ngươi khách quan tiêu giảm."
Lâm Kính Vũ nhìn Trần Tố trìu mếm, càu nhàu với hệ thống: "Mẹ kiếp! Ta còn đang tán gái, giờ dừng lại giữ chừng, quá tàn nhẫn với cô em này rồi."
"... Nhưng mà ký chủ Tát Mã, nếu tích phân bị trừ, ngươi sẽ phải chịu trừng phạt ngẫu nhiên, có thể mất đi tính mạng."
"Biết rồi..." Lâm Kính Vũ gật gật đầu: "Không hiểu nổi tại sao ta lúc đầu phải chơi trò chơi không nhân tính này, người tham dự còn bị thanh trừ sạch sẽ ký ức. Không bận tâm nữa!"
Lâm Kính Vũ dừng xe lại, mỉm cười nhìn Trần Tố: "A Tố, ta có chút không thoải mái, cần trở lại bệnh viện một chuyến."
Bất kể thế nào, nếu ban đầu đã lựa chọn tham gia, chắc chắn đều có đạo lý của mình.
Chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Bạch Cảnh Ly đánh Phương Tử Mặc nửa chừng, người cũng có chút mệt mỏi. Thân thể lúc này quá yếu, nếu là ở thế giới trước kia, sợ là xương sườn Phương Tử Mặc đã gãy sau lần tạm dừng này.
Bây giờ chẳng qua là da thịt bị thương, có điều đối với Phương đại thiếu gia được nuông chiều từ bé mà nói, đây đã là đầy đọa vô cùng, lúc này cậu ta ngã vào trong bồn hoa thở phì phò. Bạch Cảnh Ly hồi tưởng lại hành vi vừa rồi của cậu ta trong bệnh viện, cảm thấy chưa hết giận, cần phải làm chút gì đó với cậu ta.
Vừa hay có một con chó hoang chạy đến gần bồn hoa, nâng chân sau lên chuẩn bị đi tiểu. Bạch Cảnh Ly thấy vậy, lại đạp Phương Tử Mặc một cước, tiến tới xốc gáy con chó lên, ném nó lên người Phương Tử Mặc.
Con chó bị sợ kêu ăng ẳng, run lẩy bẩy tiểu ra.
Phương Tử Mặc khó khăn lắm mới lấy lại hơi, trong mơ mơ màng màng cảm nhận được vải rách trùm mặt truyền tới hơi nóng, ngay sau đó mùi vị tanh tưởi chảy vào mũi và miệng cậu ta. Cậu ta luống cuống tay chân muốn cởi cái bao vải rách ra, nhưng người đánh cậu ta lại cột cái bao vải rách rắc chắc trên cổ, nhất thời không cởi ra được.
Mặt cậu ta giờ đây đều là nướ© ŧıểυ chó, bởi vì miệng bị trật khớp mà nhanh chóng chảy vào miệng, dịch dạ dày nhanh chóng trào ngược, nhất thời nôn hết cả ra.
Bạch Cảnh Ly còn muốn đánh, nhưng nhìn Phương Tử Mặc lúc này quá dơ bẩn. Y không thể làm gì khác hơn đành lượm nhánh cây ven đường, chuẩn bị sáp lại gần Phương Tử Mặc, bỗng từ xa xa lóe lên ánh đèn.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng nói cho y biết: "Lâm Kính Vũ đến, mau trốn."
"Trốn làm gì." Bạch Cảnh Ly không nghe nó, cầm nhánh cây, một bước đến gần Phương Tử Mặc, ngữ khí hèn nhát gọi: "Phương thiếu, là Phương thiếu sao?"
Phương Tử Mặc lúc này đã kéo được bao vải rách xuống, chưa kịp hít một hơi không khí mới mẻ đã nhìn thấy bên ngoài bồn hoa có bóng người bệnh yếu ớt. Cũng không biết sức lực từ nơi nào đến, cậu ta lập tức đứng dậy, hàm hồ mắng: "Tiết Mộc, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, đều là tại ngươi!"
Có thể do quai hàm bị trật, miệng không ngậm được, giọng phát ra chỉ có tiếng ồn.
Con chó kia bị sợ cụp đuôi chạy, Bạch Cảnh Ly cũng lảo đảo ngã ngồi trên đất, hoảng sợ nhìn cậu ta: "Phương thiếu, ngài thế nào rồi?"
Phương Tử Mặc nhìn tứ phía, nơi này chỉ có mình cậu ta và Bạch Cảnh Ly gầy yếu, người đánh cậu ta đã chạy từ lâu. Cả người cậu ta một thân dơ bẩn, thương tích khắp người, sao nuốt nổi cục tức này?
Tức giận khiến cho người ta sức lực tràn đầy, cậu ta lập tức lao ra khỏi bồn hoa, giương nhanh múa vuốt đánh về phía Bạch Cảnh Ly.
Bạch Cảnh Ly âm thầm nắm chặc nhánh cây trong tay, mắt khép hờ nhìn chằm chằm cổ họng Phương Tử Mặc, nếu thọt nhánh cây vào, chắc chắn bỏ mạng tại chỗ --- Đây là phản ứng bản năng trui luyện được trong rừng mưa súng đạn kiếp trước.
"Dừng tay!" Lâm Kính Vũ nhanh chóng xông tới, lôi Bạch Cảnh Ly qua một bên.
Phương Tử Mặc vồ hụt, té xuống đất không đứng dậy nổi. Mới vừa nãy chẳng qua chỉ là ngoan cố, bây giờ cả người đều khó chịu, bây giờ chẳng thể động đậy nổi.
Sau đó Trần Tố chạy tới, bị cảnh trước mắt dọa hết hồn: "Xảy ra chuyện gì?"
Bạch Cảnh Ly thu hết sát khí, ngập ngừng nói: "Sau khi Phương thiếu đi... ta muốn tìm kiếm xem có chỗ nào để tắm không, nên đi đến khu nội trú phía sau, vừa tới đã nhìn thấy Phương thiếu ở chỗ này..."
Trần Tố nghi ngờ hỏi: "Phương Tử Mặc tìm ngươi làm gì? Đã trễ thế này ngươi còn đi tắm?”
Lâm Kính Vũ thần sắc ngưng trọng đưa điện thoại cho cô ta xem.
Trần Tố vừa nhìn, đây là giao diện Wechat. Sau đó, sắc mặt cô ta biến đổi, trong video Phương Tử Mặc tải lên, nội dung là Phương Tử Mặc cầm điện thoại quay Tiết Mộc đang ngủ mê man trên giường, vừa tạt nước lên mặt vừa phun nước bọt lên người y, còn mắng y ngu đần.
Thời gian biểu thị là ba mươi phút trước, khi đó Trần Tố với Lâm Kính Vũ rời đi không lâu.
Trần Tố biết, Phương Tử Mặc vào ban ngày chèn ép Tiết Mộc còn chưa đủ, lại đuổi đến bệnh viện làm nhục người ta. Cho dù cô ta không thích Tiết Mộc, nhưng Tiết Mộc trước khi bị hủy dung cũng là người của cô ta, huống chi Tiết Mộc bây giờ đã quá thảm.
Phụ nữ đồng lý đồng lòng vẫn luôn mạnh mẽ, Trần Tố lập tức nói: "Phương Tử Mặc, ngươi cũng thật quá đáng."
Lâm Kính Vũ trầm trọng nói: "Bây giờ phải làm thủ tục xuất viện cho Tiểu Tiết, chuyện này phải báo cho chủ tịch Phương."