Giá trị hắc hóa của Bạch Cảnh Ly không giảm nữa, cứ như vậy sống chung mấy ngày, hai người trở về tổ kịch. Quay phim tạm ngưng một tuần, Trần Tố không thể làm gì khác hơn ngoài quay trước mấy cảnh vai phụ ít ỏi, lòng như lửa đốt từ lâu. Người vừa đến, đã lập tức kéo đến sân quay ngoại cảnh.
Phương Tử Mặc ở lại tổ kịch không chịu đi, ở một bên câu được câu không quay cận mặt, một bên chờ Bạch Cảnh Ly tới. Đến khi mở máy quay, Trần Tố còn chưa nói gì, cậu ta đã rêu rao: "Tiết Mộc, ngươi có thể diễn hay không đây."
Cảnh quay này là sư phụ chỉ điểm đệ tử luyện kiếm. Nhiệt độ ngoài trời đến gần bốn mươi độ, Lâm Kính Vũ đứng trong bóng cây cũng ngại nóng, Bạch Cảnh Ly chẳng những phải phơi dưới ánh mặt trời hung bạo, còn phải thực hiện động tác, trên người còn mặc trường bào bằng bông, thỉnh thoảng cần ngừng máy quay lau mồ hôi.
Trần Tố rất tức giận, cảnh này phải quay trôi chảy, quay hai phút nữa là có thể kêu "cut", nhưng lại bị Phương Tử Mặc làm rối lên.
Khí chất anh hùng dưới ống kính của Bạch Cảnh Ly bị giảm đi, sợ hãi nhìn Phương Tử Mặc: "Phương thiếu, ta có vấn đề chỗ nào sao?"
Phương Tử Mặc ngồi tại chỗ không nhúc nhích, coi thường tất cả ánh mắt bất mãn của mọi người, hiên ngang nói: "Trần Tố, ngươi không nỡ mời võ sư chỉ đạo hả? Trình độ động tác như này mà cũng có thể lên trên màn ảnh lớn?"
Hướng dẫn võ thuật oan ức buông tay, Trần Tố nổi giận: "Ngươi muốn thế nào?"
Phương Tử Mặc đứng lên, ra dấu: "Đồng tác vừa rồi y phải nâng uy áp lên, bay lên thật khốc huyễn, sau đó trong không trung dạng thẳng chân, tựa như nhảy cổ điển nhảy giữa hai cây trúc..."
Cậu ta nói một đống, tất cả đều là động tác độ khó cao, nhưng cậu ta học chuyên ngành điện ảnh ở nước ngoài, những đề nghị này không hề coi là quá giới hạn. Trần Tố không tiện phản bác, ở trong đầu nghĩ đến kiến nghị cậu ta đưa ra, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Trần Tố im lặng nhìn Bạch Cảnh Ly, thầm chấp nhận kiến nghị này.
Cô ta thân là đạo diễn, lại cùng đại minh tinh Lâm Kính Vũ gần như là Platon ngầm tình yêu, nên là trước khi kết thúc, Phương Tử Mặc sẽ không nói loạn gì đó. Cho nên Tiết Mộc bây giờ kéo thù hận của Phương đại thiếu gia, lúc đầu kêu y đi y không đi, nếu không phải ở lại chịu tội, không oán trách người khác được.
Lâm Kính Vũ nhíu mày nói: "Kiến nghị Tử Mặc đưa ra có lý, nhưng quá khó khăn, cơ thể Tiết Mộc mới vừa..."
Phương Tử Mặc hắc hắc cười: "Không làm được thì cút, mời người khác."
Trần Tố hắng giọng trở lại ngồi xuống, Tiết Mộc đi hay ở, đối với cô ta mà nói không có vấn đề.
"Vậy, để ta thử một chút." Bạch Cảnh Ly lại lau mồ hôi, lần nữa cầm kiếm phơi dưới ánh mặt trời: "Khổ cực mọi người quay lại lần nữa, Lâm lão sư, ngài đứng dưới bóng cây chớ đi ra, bên ngoài rất nóng."
Lâm Kính Vũ gật đầu: "Được, ngươi phải chú ý thân thể, đừng cậy mạnh."
Cảnh quay lại này, Bạch Cảnh Ly nâng uy áp trên người lên. Cơ thể Tiết Mộc độ dẻo dai không tệ, Bạch Cảnh Ly lại có kỹ năng đánh võ, hoàn thành những động tác kia cũng không vất vả lắm. Chẳng qua yêu cầu phải dạng thẳng chân bay lên của Phương Tử Mặc có hơi khó khăn, Bạch Cảnh Ly vẫn còn bị thương, động tác này cần kéo theo bắp thịt toàn thân. Cuối cùng giằng co dưới ánh mặt trời hai mươi phút, cảnh quay lại đã tốt hơn, lúc này mới vượt qua kiểm tra.
Trần Tố hài lòng kêu "cut". Phương Tử Mặc miệng còn muốn bới móc, lại thấy Bạch Cảnh Ly sắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Y bị cảm nắng.
Đối với cảnh này, Lâm Kính Vũ xúc động nói với hệ thống: "Nhân vật phản diện đủ khó. Ban đầu còn cho rằng y là con gà cay độc tam quan bất chính, không nghĩ tới rất có chấp niệm với thức ăn, ngay cả công việc cũng có chấp niệm. Thiết lập nhân vật thật phong phú, ta nhìn xem y còn chấp niệm với gì khác không."
Bạch Cảnh Ly lần này bị cảm nắng rất nghiêm trọng, trực tiếp đưa vào bệnh viện, chờ đến khi tỉnh lại, mép giường vây quanh một đám người, mọi người thấy y tĩnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Trần Tố rất vừa ý biểu hiện hôm nay của Bạch Cảnh Ly, hiếm khi thăm hỏi mấy câu, lại căn dặn hộ công* chăm sóc thật tốt, liền kéo Lâm Kính Vũ rời đi.
(Hộ công: người chăm sóc bệnh nhân)
Bọn họ chân trước vừa đi, chân sau Phương Tử Mặc tiến vào phòng bệnh. Bạch Cảnh Ly nhắm mắt lại, cầm chăn đắp lên nửa mặt, nhìn giống như đang ngủ.
Phương Tử Mặc kéo chăn ra, lộ ra gương mặt vừa xấu xí vừa yếu ớt của Bạch Cảnh Ly. Cậu ta một bên giễu cợt một bên lấy điện thoại ra chụp hình, sau đó cậu ta ở trên Wechat gửi cho bạn thuở nhỏ, hắng giọng nói: "Chậc chậc, ngươi nhìn dáng vẻ quỷ quái của y đi. Sớm biết như này sẽ không để ngươi đi, ở lại cùng nhau vây xem."
Đối phương nhanh chóng trả lời bằng tiếng cười khoa trương, nói lớn tiếng: "Tiết Mộc là đồ ngu, đáng!"
Bạch Cảnh Ly chỉ có lông mi động động, chứ không mở mắt.
Đây không phải thái độ Phương Tử Mặc muốn, cậu ta muốn xem dáng vẻ bị mình làm nhục đến tức giận mà không dám nói. Nên là Phương Tử Mặc không vui, cầm ly nước trên bàn tạt thẳng mặt Bạch Cảnh Ly, tiếp tục chụp hình gửi qua.
Bạch Cảnh Ly vẫn không nhúc nhích.
Lúc này hộ công tới, ngỡ ngàng nhìn người xa lạ xấc xược bừa bãi trong phòng: "Xin hỏi... ngươi là ai? Ngươi đang làm gì vậy!"
Phương Tử Mặc hừ một tiếng, phun nước bọt lên mặt Bạch Cảnh Ly, lúc này mới hậm hực rời đi.
Bạch Cảnh Ly từ từ mở mắt ra. Trên mặt y đều là nước đọng với nước bọt, nhưng trong mắt không thấy bất kỳ cảm xúc.
Hộ công là một dì khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc dù mới vừa quen Bạch Cảnh Ly, nhưng khi thấy đứa trẻ này tuổi còn quá trẻ lại bị người khác bắt nạt đến mức này, không kiềm được đau lòng.
Bà ấy tiến lên hỏi: "Đứa trẻ này, ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Bạch Cảnh Ly từ từ ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Ta muốn đi đến phòng vệ sinh, sẽ trở về nhanh thôi."
Phương Tử Mặc diễu võ dương oai đi ra bệnh viện cao ốc, chuẩn bị lái xe rời đi. Trời lúc này chưa tối, xung quanh rõ ràng không có người đi đường, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy phía sau mình hơi có tiếng động. Cậu ta chợt quay đầu nhìn quanh, sau lưng cái gì cũng không có, trong đầu đại khái nghĩ là do tiếng dế kêu nghe thành tiếng bước chân..
Cậu ta xoay người, định tiếp tục đi, bỗng, trước mắt tối sầm.
Một bao vải rách từ trên trời giáng xuống, bọc kín hết mặt cậu ta, ngay sau đó trên bụng bị đá một cước. cậu ta ngã vào trong luống hoa, đau đến hít thở không thông, khó khăn lắm mới trấn định lại chuẩn bị gọi người, ngay cầm bị một đấm một quyền trật khớp luôn, âm thanh nhất thời không phát ra được.
Bạch Cảnh Ly đè Phương Tử Mặc xuống đất một đấm lại một đấm, sắc mặt nhìn như hờ hững lãnh khốc, rất có phong độ lão đại thế giới trước. Nhưng trong mắt lại mơ hồ nhấp nhô một phần sảng khoái.
Dịch vụ chăm sóc khách hàng ở trong đầu y lải nhải: "Giá trị hắc hóa giảm 2%, ơ... lại giảm 5%, ngươi kiềm chế chút, đừng gây ra án mạng."