Tôi Đưa Bạn Trai Lên Bàn Giải Phẫu

Chương 10

Y tá vội vàng bước tới làm việc, cúi đầu nhìn bệnh nhân, đột nhiên hai mắt mở to như nhìn thấy điều gì khó tin, tròng mắt run rẩy kịch liệt: "Bác sĩ, bác sĩ, bác sĩ Lương?"

Bác sĩ Lương không kiên nhẫn ngẩng đầu lên: "Sao vậy? Có vấn đề gì không?"

Giọng cô y tá như sắp khóc: “Bệnh nhân của chúng ta là nữ phải không?”

Bác sĩ Lương cau mày khó chịu, chửi bới: “Cô đang nói linh tinh vậy? Có phải là phụ nữ hay không cô không rõ à?"

Ca phẫu thuật của họ không phải chính quy, không nhận được sự đồng ý có chữ ký của người cung cấp trái tim, đó là một ca mổ không bình thường, thiếu đạo đức và độc ác. Có thể nói, tất cả những người có mặt trong phòng mổ đều đã bị mua chuộc một cách bí mật và mọi người đều biết rõ điều này.

Y tá chỉ vào Trần Diệp đang nằm thẳng, sợ hãi hét lên: "Vậy anh ta là ai?"

Rõ ràng là phụ nữ, trước khi ca phẫu thuật bắt đầu chính cô ta đến cửa đón, tại sao lại biến thành đàn ông? Điều buồn cười hơn nữa là một người đàn ông trưởng thành nằm ngay dưới tầm mắt mà không ai nhận ra điều gì bất thường sau nhiều giờ phẫu thuật?

Dường như có thứ gì đó đã che mắt họ, lúc này sương mù mới tan đi nhưng đã quá muộn.

Cô y tá ngay từ đầu đã có cảm giác cắn rứt lương tâm, bây giờ cô càng sợ đến mức tái mặt và lùi lại.

Bác sĩ Lương cũng thấy rõ người mình đang phẫu thuật là một người đàn ông, anh ta khờ ngang!

Trong phòng mổ hỗn loạn, bác sĩ Lương gần như ngất đi: "Chuyện gì vậy? Anh ta là ai? Tại sao anh ta lại ở đây? Bệnh nhân ban đầu ở đâu, sao lại thay đổi người?"

Quan trọng hơn là tại sao trong quá trình phẫu thuật anh ta không nhận thấy có điều gì bất thường? Bị ma ám rồi.

Lén lút thực hiện phẫu thuật cấy ghép nội tạng phi pháp là phạm pháp, một khi bị tố cáo sẽ thân bại danh liệt, chưa kể còn phẫu thuật nhầm người thì coi như tiêu đời! Bác sĩ Lương đổ mồ hôi lạnh không dám nghĩ đến chuyện đã xảy ra như thế nào.

Y tá kêu lên: "Bác sĩ Lương, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật và không tin vào ma quỷ, nhưng bây giờ họ cảm thấy ớn lạnh sống lưng và chỉ muốn chạy ra khỏi cửa.

Bác sĩ Lương lau mồ hôi lạnh, tự nhủ: "Đừng sợ, trên đời này không có ma, nhất định có vấn đề gì đó. Hãy đi thông báo anh Hoắc, nhờ anh ấy giải quyết giúp."

Bọn họ đều nghe Hoắc Tranh mới làm ra chuyện vô lương tâm này, Hoắc Tranh có lẽ không muốn mọi người xảy ra chuyện, anh ra rất có năng lực, nhất định có thể giải quyết.