Thời Quang cực kỳ hài lòng với việc phát huy ngày hôm nay của mình, rốt cục cậu cũng thiết kế cho Chử Doanh một câu chuyện hoàn mỹ, còn thuận tiện giải quyết vấn đề sau này kỳ phong phân liệt, vì thế sau khi phát hiện Bạch Xuyên cùng Phương Tự đều tiếp nhận lời giải thích này thì vô cùng đắc ý cùng Chử Doanh khoe khoang.
Chử Doanh anh xem cái gì là thiên y vô phùng a~ đấy chính là thiên y vô phùng đó! He he he, em quả nhiên là quá cẩn thận rồi đến Tự ca còn không nhận ra, Du Lượng lại càng không đáng sợ”
[Hừ ~ tuy rằng lần này em quả thật làm không tệ, nhưng dù sao cũng là nói dối, vẫn là nên cẩn thận thì hơn..]
Chử Doanh vẫn tương đối cẩn thận cảnh cáo Thời Quang.
“Hì, anh đây là đang coi thường em nha, chúng ta nhìn thử..”
Thời Quang lúc này đang đắc ý còn không nghe lọt. Cho đến khi về đến nhà vẫn tuyệt đối không nghĩ tới còn chưa mở cửa đã nghe được tiếng mẹ cùng Du Lượng nói chuyện phiếm từ trong nhà truyền ra.
“Đúng vậy, Thời Quang có tật xấu bám giường đã nhiều năm rồi, tuy rằng mấy năm này bắt đầu chơi cờ liền thường xuyên dậy sớm luyện kỳ, nhưng vẫn mong cháu buổi sáng, sớm một chút gọi nó dậy, dì chỉ sợ nó đi thi toàn quốc lại bị trễ giờ.”
Mẹ Thời vui vẻ nói:
“Cậu ấy vẫn luôn ở nhà sao? Không trách được bên ngoài không có kinh nghiệm, dì yên tâm cháu nhất định sẽ gọi cậu ấy rời giường.”
Lúc này âm thanh của Du Lượng vẫn bình tĩnh vang lên.
Thời Quang luôn cảm thấy lời nói của Du Lượng còn mang theo thâm ý, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói gì nhưng trực giác nói với cậu không nên tiếp tục để bọn họ như vậy.
“Đúng vậy, ngoài đi Lan nhân tự nửa tháng trước nó vẫn luôn ở nhà. Vì vậy nhờ cháu chăm sóc nó tốt một chút.”
“Mẹ, mẹ nói gì vây?”
Thời Quang rốt cuộc hoang mang hoảng loạn mở được cửa vội vàng đánh gãy lời của mẹ mình, sau đó lại phát hiện không chỉ có Du Lượng còn có cả Phương Tự cũng đang ngồi trong phòng khách thì có chút hoảng hốt, nhịn không được suy đoán có phải hay không buổi chiều lộ ra chỗ nào, thanh âm đều có chút run rẩy:
“Tự ca, Du Lượng sao hai người lại tới đây?”
[A, thiên y vô phùng, không đáng sợ a ~]
Kết quả ngược lại Chử Doanh nghe ra cái gì đó ở bên cạnh ồn ào.
“Con còn nói, đứa nhỏ này, hai ngày trước không kiếm được phòng sao không nói mẹ một tiếng, lại đi tìm Du Lượng người ta chen chung một phòng?”
Mẹ Thời trừng cậu một chút còn chỉ vào cái túi trên bàn.
“Không chỉ tiền phòng Du Lượng trả mà còn đem quần áo ném lại, con nói thử xem mẹ phải làm sao với con đây!!”
“Không phải, mẹ..”
Thời Quang bị tình huống này đánh cho không kịp trở tay, còn bị Chử Doanh bên cạnh cười nhạo ủy khuất cực kỳ, cũng Không biết phải giải thích ra sao.
“Gọi mẹ làm cái gì, con đến cùng là có nói qua cảm ơn người ta chưa?”
Mẹ Thời hiển nhiên cũng không hài lòng với thái độ của cậu dùng ánh mắt ra hiệu.
“Cám ơn cậu Du Lượng, gây thêm phiền phức cho cậu rồi.”
Thời Quang ở trước mặt mẹ chỉ có thể cắn răng hướng Du Lượng cảm tạ.
“Không sao, cho tới nay cậu vẫn luôn giúp đỡ tôi rất nhiều.”
Du Lượng đối với Thời Quang nhấc lên khóe miệng cười cười, một bộ dáng ôn nhu lễ độ.
“Quần áo trong túi tôi đã giặt khô, còn có kỳ phổ của Tào Minh Huân lần trước cũng ở bên trong, cậu xem xong nhớ trả lại cho tôi là được.”
[Tiểu Quang! Kỳ phổ!]
Chử Doanh tựa hồ cũng không cảm nhận được dòng nước ngầm nào bắt đầu khởi động, đơn thuần vì lấy được kỳ phổ trước đó chưa xem xong mà cao hứng.
“À, được, cậu cùng Tự ca tới đây chính là vì cái này?”
“À, là như vầy, vốn đáng lẽ anh nên cùng Tiểu Lượng tham gia giải đấu định đoạn, nhưng hiện tại phải chuẩn bị cho trận kỳ vương tranh bá trực tuyến, anh thực sự không có cách nào đi cùng toàn bộ hành trình. Chỉ nghĩ dù sao lần trước hai đứa cũng ở cùng một chỗ, lần này cũng dứt khoát ở cùng nhau có thêm một người, chiếu cố lẫn nhau, anh cùng dì cũng có thể yên tâm thêm một chút.” Phương Tự ở bên cạnh xem kịch hảo tâm giải thích tình huống cho Thời Quang.
“Hả? Mẹ, mẹ đồng ý rồi?”
Thời Quang thật sự choáng váng, khϊếp sợ nhìn mẹ mình.
“Đương nhiên, có Du Lượng chăm sóc mẹ cũng an tâm hơn nhiều”
Mẹ thời vừa nói còn lấy ra một phong thư đưa cho Phương Tự.
“Thời Quang đứa nhỏ này vẫn luôn luôn rất ương bướng phiền thầy cùng Du Lượng chăm sóc nó, đây là một chút phí sinh hoạt cùng tiền phòng của Thời Quang nếu như không đủ tôi sẽ lại chuyển khoản cho thầy”
[A, vậy là chúng ta có thể cùng tiểu Lượng ở chung một chỗ nữa rồi!]
Chử Doanh phát hiện suy đoán trở thành sự thật liền cao hứng vô cùng.
“Không phải.. Cái này không thích hợp”
Phương Tự là con nhà giàu móc tiền ra, rất ít khi gặp phải tình huống này theo bản năng cự tuyệt.
“Mẹ!”
Thời Quang vẫn một lần nữa nổ lực ngăn cản, cảm thấy sự tình có chút ko đúng.
“Không có gì không thích hợp, chuyện này vốn dĩ đã phiền phức thầy rồi, chúng ta đương nhiên phải gánh một phần chi phí, lần trước Thời Quang đi quấy rầy là nó còn nhỏ không hiểu chuyện, thầy lại không tính toán tôi là mẹ của nó chung quy cũng phải bù đắp một chút.”
Mẹ Thời ôn nhu mà kiên định đưa phong bì cho Phương Tự, một bên vô tình trấn áp Thời Quang đang giãy dụa lần cuối.
“Con im miệng! Nơi này không có chỗ cho con nói chen vào, một hồi lại trừng trị con sau”
“Vậy được”
Phương Tự nhìn mẹ Thời Quang một chút lại nhìn sang Thời Quang liền rõ ràng, quyết định tiếp thu phần kiên trì này.
“Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta xin phép được về trước, trước ngày thi đấu sẽ đến đón Thời Quang, đưa em ấy cùng với Du Lượng trực tiếp đến nơi ở, dì không lo lắng.
“Có đứa nhỏ hiểu chuyện như Du Lượng ở đây, tôi cũng không có gì phải lo nữa.”
Mẹ Thời thật sự rất thích Du Lượng hoàn toàn bất đồng với con trai nhà mình, vừa biết lễ phép lại đáng tin cậy, nhưng vẫn lo lắng dặn dò:
“Đến lúc đó các con nhất định phải thi thật tốt, có chuyện gì thì kịp thời liên hệ với người lớn biết chưa.”
“Dì yên tâm, trong thời gian thi cháu nhất định sẽ hảo~ hảo~ chiếu cố Thời Quang, sau đó trực tiếp đưa cậu ấy về nhà.”
Du Lượng nhướng mày nghiêm túc hứa hẹn với mẹ Thời, chỉ là Thời Quang nghe mấy trọng âm được cố ý tăng mạnh bên trong, không biết vì sao lông tơ đều dựng thẳng lên.
“Bên ngoài có chút lạnh, dì lưu bước đi, chúng ta tự mình đi xuống là tốt rồi.”
Phương Tự lịch sự khách sáo.
“Được rồi, Thời Quang, thay mẹ đưa Phương lão sư cùng Du Lượng đi.”
Mẹ Thời Quang đẩy cậu ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thời Quang vẻ mặt mờ mịt bị nhốt ở ngoài cửa, hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sao lại đột nhiên lại biến thành bộ dáng này, bốn người ở hiện trường ngoại trừ cậu tất cả đều đạt thành đồng thuận, quyết định chỗ ở của thi cử, hơn nữa dĩ nhiên không có ai hỏi ý kiến của cậu.
Tuy rằng cậu vốn cũng không ngại ở cùng Du Lượng thi cử, nhưng sự tình tiến triển khiến cậu có chút bất an, bất quá sự tình đã định, Thời Quang cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, cùng Phương Tự và Du Lượng xuống lầu.
Phương Tự nhìn bộ dáng cau mày của cậu, ôm bả vai Thời Quang nói một câu:
“Như thế nào, không muốn cùng Tiểu Lượng tham gia thi sao?”
“Đương nhiên là không phải!”
Thời Quang theo bản năng phản bác:
“Chỉ là có chút đột ngột.”
“Hì, đây không phải là không nghĩ tới em không ở nhà sao, cũng chỉ có thể xin ý kiến mẹ em trước. sư huynh còn chưa có cảm ơn em đã đưa ra chủ ý tổ chức giải kỳ vương tranh bá tốt như vậy, có muốn lễ vật gì không? Sư huynh thõa mãn cho nha~”
Phương Tự tiếp tục cùng Thời Quang lôi kéo, lại hỏi về Chử Doanh một chút:
“Có điều Chử Doanh lão sư không đến thật sao?”
“Đương nhiên là không, lão sư không muốn lộ diện.”
Thời Quang không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, lúc này ngay cả Chử Doanh cũng không ầm ĩ muốn tham gia nữa.
“Cũng có thể không lộ diện a, anh sẽ mời một ít cao thủ tiến hành thi đấu biểu diễn sau trận chung kết kỳ thủ nghiệp dư, cái này trực tiếp lên mạng đối đầu là được, vẫn là chân thành mời Chử Doanh lão sư a, đương nhiên đối với kỳ phí cũng sẽ làm cho hắn hài lòng."
Phương Tự vẫn không muốn từ bỏ ảnh hưởng của Chử Doanh.
[Tiểu Quang!]
Chử Doanh vừa nghe có thể trực tiếp đối đầu trên mạng lại có hy vọng.
“Vậy thì..”
Thời Quang một bên thấy Chử Doanh vô cùng hưng phấn, nghĩ hạ cờ internet cũng không có vấn đề gì liền muốn đồng ý. Kết quả đột nhiên cảnh giác thoại thêm một vòng.
“Vậy em cũng không chắc được, Tự ca anh vẫn là nên liên hệ với lão sư em đi, trực tiếp câu thông thuận tiện hơn một nhiều.”
“Được, ngày mai anh sẽ cho người ở hậu trường liên lạc với hắn.”
Phương Tự thấy cậu nói như vậy cũng không tiếp tục truy vấn, vỗ vỗ vai cậu, mở cửa lên xe:
“Thời tiết rất lạnh, mau trở về đi.”
“Được, vậy em trở về đây, hai người trên đường chú ý an toàn.”
Thời Quang lúc này cũng không còn đắc ý, cậu cảm thấy nói chuyện với Phương Tự và Du Lượng còn mệt mỏi hơn chơi cờ, chỉ muốn tiễn người đi.
“Vậy chúng ta thời điểm cuộc thi bắt đầu gặp lại”
Du Lượng cong lên khóe miệng hướng Thời Quang gật đầu, ngồi vào xe. Chỉ còn sót lại Thời Quang đang đứng nhìn chiếc xe rời đi, tự lẩm bẩm: