Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 28

“Chử Doanh nhìn nè đây là đây là tòa nhà cao nhất thành phố đó xíu nữa lên cao em mang anh đi ngắm cảnh đêm, ở đây có thể nhìn rõ những ngôi sao trên bầu trời, thời đại của anh chắc chắn không có cao lầu như vầy đâu”

Thời Quang mang Chử Doanh đi thang máy còn muốn khoe khoan học kỹ thuật hiện đại.

[Em thôi đi, bây giờ anh chỉ hy vọng em có thể nhanh nhanh tìm được chỗ ở, ngủ một giấc cho tốt, em xem, em cảm thành ra như vậy rồi, cũng không biết tiểu Lượng có ghét bỏ em không nữa]

Chử Doanh hiện tại chỉ chú ý đến thân thể Thời Quang, nhìn bộ dáng cậu hít mũi thật sự lo lắng.

“Cậu ta ghét bỏ em? Anh lúc nãy không thấy là cậu ta mời em đến trước sao? Em đối với cậu ấy mà nói quá quan trọng rồi!!”

Thời Quang bộ dạng đắc ý dạt dào, không thèm quan tâm đến lời Chử Doanh, tìm được phòng của Du Lượng liền bấm chuông.

“28 phút, tôi còn cho rằng cậu sẽ không đến”

Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Du Lượng mặt không biểu tình, giơ tay lên nhìn đồng hồ báo thời gian.

“Không cần phải chính xác như vậy, là chính cậu mời tôi tới mà”

Thời Quang thấy cậu như vậy thực sự không phục.

“Nếu như vậy có thể làm cho cậu ngày mai bảo đảm đi thi, thì đây cũng không gọi là gì”

Du Lượng nhìn đến dáng vẻ bị lạnh đến mũi đỏ, tai hồng của cậu cũng không muốn tiếp tục day dưa nhàm chán nghiêng người đón cậu vào cửa,

“Vào đi”

“Ôi ~ Du Lượng căn hộ nhỏ này của cậu không tồi a~”

Thời Quang cũng sẽ không khách khí với Du Lượng, trượt dài lên ghế, bị hơi nóng trong phòng tỏa ra sửi ấm, cả người đều dần dần ấm áp lên.

[Quấy rầy rồi ~]

Chỉ có Chử Doanh vẫn giữ lễ phép chào hỏi một tiếng mới bước vào cửa, tò mò nhìn xung quanh.

[Hoàn cảnh quả thật không tệ, Tiểu Quang em có thể nghỉ ngơi tốt rồi!]

“Tôi làm bình nước nóng, cậu uống một chút cho ấm đi.” Du Lượng rót ly nước đưa cho Thời Quang, thấy bàn tay nhận lấy ly của Thời Quang bởi vì bị đông lạnh cả buổi chiều, sau đó lại trở về nơi ấm áp mà trở nên đỏ đến sáng ngời, lại thêm một câu.

“Gian phòng này còn cung cấp nước nóng, cậu muốn tắm rửa không?”

Thời Quang hít hít mũi lúc này cũng không tiện đáp lại Chử Doanh, bất quá quả thật cảm thấy mình bị lạnh đến có chút cứng đờ, ngẫm lại ở cùng một chỗ với Du Lượng cũng không có gì ngượng ngùng, đồng thời đáp ứng còn không quên thuận tiện đùa giỡn một chút:

“Được rồi, rửa một cái, dù sao cũng muốn ngủ chung giường với cậu nha~”

Du Lượng run tay, bình nước đang muốn buông xuống nặng nề rơi xuống bàn phát ra tiếng "ầm ầm", ở trong phòng yên tĩnh làm Thời Quang sợ tới mức run rẩy,

“Hút ~ Du Lượng cậu làm gì vậy! Hai chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ qua, cậu làm tôi giật nảy mình~”

“Cậu.. tùy tiện!”

Du Lượng muốn quay đầu lại tiếp tục quở trách Thời Quang thấy cậu liên tục hít hít mũi, lại nhìn đến gương mặt đang nheo mắt lại của cậu, cảm thấy có chút ko thích hợp.

“Thời Quang cậu không phải là lại bị cảm nữa rồi chứ?”

Thời Quang đè đè cái mũi đang không thông của mình lại, càng nói càng hợp lí “tôi không có~ chắc là bên ngoài bị lạnh cho nên mới bị chảy nước mũi thôi, cậu ở bên ngoài chạy một buổi trưa thử xem, không phải bởi vì cậu tôi đã sớm trở về rồi.”

[Tiểu Quang! Sao em không nói sự thật!]

Chử Doanh vốn đang khom lưng chơi trên đèn bàn, nghe được Thời Quang che dấu bệnh tình, lại bắt đầu sốt ruột.

“Nhưng mà cậu nói đúng, tôi vẫn nên nhanh đi tắm một chút cho ấm áp” Thời Quang sợ Du Lượng lại nhìn ra điểm gì, lại Không muốn nghe Chử Doanh nhắc mãi, hoang mang rối loạn lấy ra quần áo, hướng phòng tắm chạy.

Thời Quang tắm rửa xong cảm thấy bản thân đã ấm áp lại, mũi cũng thông, nước mắt cũng không còn chảy. Nhưng cậu vẫn cọ xát thêm một hồi, xác nhận tuyệt đối có thể ứng phó Chử Doanh và Du Lượng, mới ra khỏi cửa. Kết quả, đi ra phát hiện cũng không có ai để ý tới cậu, Du Lượng ngồi ở trước bàn làm việc nghiêm túc bày kỳ phổ, mà thì Chử Doanh đứng ở bên cạnh xem cùng.

“Trễ như vậy, cậu còn chưa ngủ sao?”

Thời Quang do dự, phá vỡ sự sự yên tĩnh.

“cậu nếu mệt thì ngủ trước đi, tôi xem xong chương kỳ phổ này đã”

Du Lượng đầu cũng không ngẩng lên, bộ dáng đắm chìm trong cờ vây.

[Tiểu Quang em không thoải mái thì nghỉ ngơi trước đi, anh bồi tiểu Lượng xem kỳ phổ.]

Chỉ có Chử Doanh ngẩng đầu nhìn qua cậu một cái, thấy sắc mặt cậu khá hơn nhiều, cũng không truy cứu nữa, phẩy phẩy tay áo rộng của mình.

“Ai nha, kỳ phổ của ai mà lại có sức hấp dẫn lớn như vậy?”

Thời Quang thấy không có ai chú ý đến cậu bị cảm nữa liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn hai người kia mạc danh kì diệu ăn ý vẫn cảm thấy có chút kì quái.

“Là tôi nhờ viện sinh bên Hàn Quốc gửi về bản kỳ phổ mới nhất của Tào Minh Huân cửu đoạn về, nếu cậu có nhu cầu, khi xem xong lại cho cậu mượn.”

[Tiểu Quang! Tiểu Quang đây chính là người đánh thắng Phương Tự Cao Ly kỳ thủ đó~ chúng ta trừ bỏ bố cục kia còn chưa có nghiên cứu qua Cao Ly kỳ thủ đâu. Anh muốn xem!]

Chử Doanh nghe thấy cái này thực sự hưng phấn.

“Được, vậy chờ cậu xem xong cho tôi mượn nhìn một chút, bất quá ngày mai là khảo thí rồi, đừng có ngốc ở đây quá lâu”

Thời Quang nhìn hai cái cờ si có chút bất đắc dĩ, cậu hiện tại chỉ cảm thấy xương cốt sắp lên men, muốn nhanh nhanh một chút nghỉ ngơi.

“Nếu như tôi mỗi một phút một giây đều nắm chắt thời gian không ngừng nổ lực, thì khi nào mới có thể bắt kịp cậu đây?”

Du Lượng ngừng tay quay đầu lại nghiêm túc nhìn Thời Quang.

[Tiểu Lượng có thiên phú như vậy còn rất nỗ lực, Thời Quang em phải cẩn thận Nha~]

Thời Quang nhìn cảm thấy có chút mê mang không biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể hoảng loạn chui vào trong chăn nhanh chóng kết thúc đề tài này

“Vậy được rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút, tôi ngủ trước đây"

Du Lượng nhìn chăn phồng lên thành một đoàn, đứng lên tắt đi đèn lớn trong phòng.

“Tôi để đèn bên này không ảnh hưởng đến cậu chứ?"

“Không ảnh hưởng, có nhiều đèn tôi vẫn ngủ được”

Thời Quang nằm trên giường mới cảm giác được mệt mỏi cũng không để ý chuyện kỳ kỳ quái quái ban nãy nữa, nặng nề ngủ đi

Cho nên cậu cũng không biết ánh đèn đó sau thật lâu mới tắt đi.

Ngày hôm sau khi Du Lượng tỉnh lại lại cảm thấy có chút khó thở, cậu mở mắt ra phản ứng một chút, nhìn chằm chằm cánh tay đặt trên ngực mình cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút giống như đã từng trải qua. Cậu không khỏi thở dài, đem cánh tay Thời Quang rút ra ngồi dậy, vỗ vỗ đoàn vật thể không xác định bên cạnh, ý đồ đánh thức cậu.

“Thời Quang, hôm nay phải tham gia thi đấu, mau rời giường.”

"Chử Doanh, anh để em ngủ thêm chút nữa đi, có phải anh lại gọi em trước giờ hay không, quy tắc cũ chúng ta đến giờ rồi nói sau ~”

Đáng tiếc người nào đó đại não còn chưa bắt đầu làm việc chỉ là theo thói quen làm nũng, không có ý muốn tỉnh dậy.

Lông mày Du Lượng nhíu lại, “Chử Doanh là ai? Cậu thức dậy cho tôi!”

[Tiểu Quang! Gọi cho em không phải là anh, em mau tỉnh dậy!]

Chử Doanh đứng ở một bên vô vùng bất đắc dĩ, cho dù anh hiểu rất rõ uy lực bám giường của Thời Quang, cũng không nghĩ tới cậu sẽ nói lỡ miệng, chỉ có thể ỷ vào Du Lượng không nhìn thấy mình tăng cao decibel gọi người, thuận tiện còn đe dọa một chút

[Mẹ nói muốn đưa em đến bệnh viện tiêm!]

“Em không tiêm!”

Quả nhiên đối với Thời Quang mà nói vẫn là uy lực tiêm thuốc lớn hơn một chút, cậu bị dọa đến mức lập tức tỉnh táo lại, ngay cả mắt còn chưa mở liền bắt đầu cầu xin, “Mẹ, con không có việc gì thật mà, con không có cảm...”

Đáng tiếc ánh mắt sưng lên với cái mũi đỏ bừng của cậu không có chút sức thuyết phục nào, không nói còn tốt, vừa nói ra miệng ngược lại khiến Du Lượng chú ý, cậu cũng không để ý truy cứu Chử Doanh là ai, đặt tay lên trán Thời Quang, lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác nóng bỏng khiến lửa giận bốc lên, “Thời Quang, sao cậu lại phát sốt rồi!”

“Hả?” Thời Quang còn đang choáng váng ngồi trên giường chưa phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

“Tôi thật sự sắp suy sụp rồi, cậu sinh bệnh có thể nói sớm một chút có được không, có thể đừng để tôi mỗi lần tôi tỉnh lại đều phát hiện bên cạnh mình có một bệnh nhân đang sốt được không?!”

Du Lượng cảm thấy mỗi một lần cùng Thời Quang gặp mặt đều là đang khiêu chiến sức nhẫn nại của mình, thế nhưng nhìn bộ dạng mê mang vô tội của Thời Quang lại không thể thật sự không quản, chỉ có thể nhắm mắt lại ép buộc bản thân bình tĩnh, cầm lấy đồng hồ lên nhìn một chút, mới nhận mệnh xốc chăn xuống giường, bắt đầu thay quần áo.

“Cậu về nằm trước, tôi đi mua thuốc. Tôi sẽ gọi lễ tân đưa bữa sáng lên, cậu ăn trước, không cần chờ tôi, đợi tôi trở về cậu mới có thể trực tiếp uống thuốc, nghe hiểu chưa?”

[Tiểu Lượng em yên tâm, anh sẽ trông chừng em ấy.]

Chử Doanh nhìn thấy rốt cục có người có thể có biện pháp tốt đối với bệnh tình của Thời Quang, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Du Lượng không nghe được nhưng vẫn cầm quạt đáp ứng.

“A ~ à...” Kết quả Du Lượng liền nhìn thấy Thời Quang hàm hồ đáp ứng, sau đó liền ngã về phía sau, tiếp tục ngủ, cậu vô cùng hoài nghi Thời Quang có phải chỉ nghe thấy bốn chữ trở về nằm không, nhưng nhìn thời gian không còn sớm, cũng chỉ có thể mang áo khoát đi mua thuốc cho tên gia hỏa không để cho người ta bớt lo lắng này.

TBC.

***************