Kỳ Hồn Đồng Nhân Thời Quang Trọng Sinh Đồng Hành

Chương 27

[Tiểu Quang, em nhanh lên chút được không, không phải em nói buổi chiều có thể thông qua cái kia đánh cờ sao? sao còn ở chỗ này lề mà lề mề như vậy!]

Chử Doanh sốt ruột thúc giục Thời Quang, bộ dáng khẩn cấp.

“Ai nha, em đang nhìn thời gian đây, Bạch Xuyên lão sư nói là một giờ chiều, thời gian còn chưa tới anh sốt ruột cũng vô dụng. Hơn nữa gần đây em cũng chơi cờ cùng anh mà, còn chưa đủ sao?”

Thời Quang bị thúc giục có chút bất đắc dĩ, không nhịn được oán giận, nhưng vẫn nhanh bước hướng về phía internet đi.

[Em lúc nào cùng anh chơi cờ? Em trước là thuyết phục mẹ đồng ý cho em trở thành kỳ thủ, tiếp theo lại đi nhìn hai vòng bán kết cúp LP, sau đó lại đến trường làm thủ tục tạm nghỉ học, rồi cùng Ngô Địch, Giang Tuyết Minh bọn họ nói lời từ biệt, xong lại đi Ô Lộ Sơn lấy chứng minh thư, ngày hôm qua thật vất vả mới đi đến Hắc Bạch đạo quán, kết quả em lại cùng tiểu Lượng chơi cờ cả một ngày, một bàn cũng không cho anh chơi, nửa năm trước em còn học tập anh không nói, thế nhưng chúng ta đều đã quyết định sẽ đi con đường nghề nghiệp rồi, vậy mà anh vẫn không thể chơi cờ a!]

Chử Doanh ôm cây quạt ủy ủy khuất khuất xoay quanh.

“Không phải, em nói chứ Chử Doanh, anh nói nghe thật nhẹ nhàng, anh trước mặt quán quân thế giới mỗi ngày cùng chơi cờ, học cờ, nghiên cứu hình thái cẩu chiêu, anh vẫn không vừa lòng, chưa kể đến anh còn thua nhiều thắng ít a?”

Thời Quang nhắc đến lại càng cảm thấy đắc ý, khi còn bé cậu chỉ có thể ngước nhìn Chử Doanh, bây giờ rốt cuộc cuộc có thể thừa dip chử Doanh còn chưa thông thuộc hình thái hiện đại, chiếm lấy tiện nghi, nhịn không được nói ra.

[Em nói còn không biết ngại, hình thái biến hóa thì cũng thôi đi, còn những cẩu chiêu kia . . Thật đúng là cẩu chiêu mà, anh còn cho rằng em có thể hiểu dụng ý của những chiêu thức đó, kết quả diệu thủ không bao nhiêu phần nhiều chính là không hiểu ra sao, cuối cùng em nói với anh là vì cẩu tiên sinh hạ như thế cho nên em cũng hạ như vậy. Có thể đúng là em hạ giống với cẩu tiên sinh, vậy thì em có thể tiếp tục biến hóa những chiêu tiếp theo nữa không? Em có thể tự mình đem biến hóa tiếp theo suy hiểu rồi mới dùng được không? Mỗi lần nghĩ đến những quái chiêu kia của em, cái đầu này của anh đều muốn hói luôn rồi, em xem em xem ~]

Chử Doanh dùng quạt chỉ vào đầu mình nhớ tới liền tức giận,Thời Quang chơi cờ vốn là không câu nệ hình thường, đối với chử Doanh chỉ mới bắt đầu tiếp thu hình cờ hiện đại mà nói khó có thể lí giải được, kết quả Thời Quang còn nhịn không được đem ra một ít cẩu chiêu anh không lí giải được hư hư thực thực làm anh cực kì đau đầu.

“Anh như vậy sao có thể trách em, lại nói kỳ phổ thôi diễn lại như vậy chỉ đi đến nước đó, chung quy tân hình thái này chính là trong thực chiến sử dụng mới có thêm nhiều linh cảm nha! Em đây chính là muốn bảo vệ anh đó Chử đại kỳ thần à, đương nhiên là phải muốn sống học, sống dùng rồi, ở thực chiến mới lĩnh hội được.”

Thời Quang thế nhưng vẫn lí lẻ hùng hổ, cậu trước khi xuyên qua, cũng đang nghiên cứu cẩu chiêu, xác thực lâu lâu cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Alphago, hiện tại lại không giống lúc trước cùng một đám tiểu đồng học đồng thời nghiên cứu, cũng không có AI bất cứ lúc nào cũng có thể phân tích tỷ lệ thắng, hiện tại bắt được Chử Doanh có cơ hội liền dùng cho nên muốn nghe phân tích của anh cũng là chuyện đương nhiên.

[Cho nên anh chính là không có nhu cầu cùng em chơi cờ, hoặc là em hạ như bình thường hoặc là em để anh cùng người bình thường hạ nhiều thêm mấy ván.]

Đáng tiếc Chử Doanh phi thường không cảm kích, mặc dù anh chính là kỳ thần ngàn năm, nhưng dòng suy nghĩ vẫn là của nhân loại, bị Thời Quang quấy nhiễu đến phiền không sao chịu nổi. Huống chi từ khi Thời Quang cùng anh thẳng thắn với nhau thì lúc đó Thời Quang đầu tiên là kiêm chức, lại đi học cùng CLB cờ, thời gian học tập của anh cũng là vô cùng ít ỏi, vẫn đang trong giai đoạn hấp thu kiến thức mới, lại bị Thời Quang dùng tri thức không đáng tin, vô căn cứ nhồi nhét vào đầu, quả thực muốn hỗn loạn hết cả lên.

“Được rồi, được rồi không phải bây giờ em mang anh đến đây rồi sao?”

Thời Quang bị nói tới có chút đuối lý, vừa vặn tiến vào quán Internet, ỷ vào mình nghỉ hè kiêm chức kiếm không ít tiền liền muốn chủ quán một lấy căn phòng nhỏ.

“Chúng ta bây giờ chia nhau ra đánh, anh luyện đấu cờ của anh, em nghiên cứu cẩu chiêu của em, mỗi người một tài khoản thế nào?”

[Đây chính là do em nói nha! Bất quá, dùng cái hộp này, có thể cùng người khác chơi cờ à? Đây không phải là TV hả?]

Chử Doanh tò mò tiến đến trước màn hình mà chạm đông, sờ tây, đáng tiếc cái gì cũng không chạm được.

“Cái này gọi là máy tính, chúng ta sẽ kết nối mạng, sau đó có thể chơi cờ với rất nhiều người khác nhau, thậm chí có cả người nước ngoài nữa, anh đến đây một chút để em nhìn xem sao đó vẽ lại, em trước nay đều chưa có vẽ qua lần nào đâu"

[Em đừng nói vậy, họa đến thật đúng là có vài phần giống anh nha]

Chử Doanh thấy Thời Quang họa ra một bóng hình màu đen tỏ vẻ hài lòng.

“Tất nhiên rồi, chúng ta ở bên nhau đã mấy năm rồi mà, em cần phải cho mọi người thấy được chân diện mục của anh.”

Thời Quang cũng bị chân dung có phần tương tự kiếp trước này gợi lên vài phần hồi ức. Bất quá lần này cậu khẳng định sẽ không lại đi tìm hiểu quá khứ dĩ vãng của Chử Doanh.

“Tên họ liền đặt là Chử Doanh đi chúng ta dùng thân phận thật cho bọn họ lĩnh giáo một chút lợi hại!! Làm cho cái tên Chử Doanh một lần nữa vang nhanh khắp giới cờ vây.”

[Được~ vậy chúng ta khi nào mới có thể chơi cờ]

Chử Doanh quả nhiên vẫn chỉ nghĩ đến việc chơi cờ.

“Từ từ chúng ta còn phải điền thông tin nữa, giới tính ách~ nam, tuổi, có phải là anh không nhớ rõ nữa không”

Thời Quang vẫn là xác nhận một chút.

[Ừm, hẳn là hơn 1500 tuổi]

Chử Doanh quả thật không nhớ rõ.

“Vậy liền tính là 1506 tuổi đi"

[1500 linh~6?]

“Anh không hiểu sao, khi anh đến nhà em liền tính là 1500 tuổi tròn đi, anh cũng không biết mình nhiều ít tuổi đến nay cũng đã được 6 năm rồi vậy liền là 1506 tuổi”

Thời Quang nhịn không được nhớ đến kiếp trước cùng Chử Doanh trải qua một hồi sinh nhật kia

Không biết vì sao thấy khó chịu.

“Bây giờ anh cũng không nhớ sinh nhât là khi nào vậy chúng ta tự định một ngày đi là ngày mà em gặp anh, ngày 29 tháng 6 năm 1997. Năm nay em mang anh đi đến chỗ cái cây kia của anh tiểu Bạch Long bị lạc đường Không thể ăn bánh kem, năm sau nhất định sẽ bù lại.”

[Em nói như vậy cũng có chút hợp lí, bất quá chuyện của sang năm để sang năm rồi tính]

“Được được được tiếp theo tới chòm sao, anh cũng không biết à cái này ~ Chử đại nhân kỳ nghệ tuyệt đỉnh nhất định là văn khúc tinh hạ phàm có phải hay không?”

[Quả nhiên vẫn là em hiểu anh nhất!].

“Ai, được, hôn phối, em biết anh cả đời chưa lấy ai, em một chút cũng không muốn nghe anh cùng Nam Lương công chúa kia lấy cờ nên duyên gì đâu, anh vẫn là nên cùng với cờ vây cả đời đi”

[Ai, em không biết đâu lúc đó Nam Lương công chúa có chút thiên vị với anh..] Chử Doanh trợn mắt, nhưng vẫn đắm chìm trong hồi ức.

“Thời Quang quay đầu nhìn Chử Doanh không chú ý tới mình nắm chặt thời gian ở phần thông tin cá nhân điền nhanh ‘anh là mắt của em’ sau đó còn vẽ rắn thêm chân

“phần cá nhân không cho anh điền.”

[Em điền cái gì ở ở phần thông tin cá nhân của anh vậy]

“Ai ,ai ,ai không thể xem, không thể xem” Thời Quang nhanh duỗi tay che lại màn hình thời điểm màn hình hiển thị đăng kí tài khoản thành công mới xác nhận.

[Cho anh xem với]

“Đóng đóng đóng, bảo mật, bảo mật, xong rồi xong rồi, nhanh đi chơi cờ ~ em giúp anh tìm một đối thủ tốt”

[Anh muốn cùng Du Hiểu Dương chơi cờ]

Chử Doanh quả nhiên dời lực chú ý, tập trung vào đối của mình.

“Du Hiểu Dương? Anh Không biết đâu lúc đó muốn ông ấy chơi cờ cùng anh qua mạng em đã hao tâm tổn sức như thế nào đâu!!”

Thời Quang cũng không để ý đến ý tưởng kì lạ của Chử Doanh bắt đầu tìm kiếm ‘tôm kho tàu’

“Ai~ quả nhiên là Hồng thiếu hiệp đang online, chúng ta còn chưa tới một tháng nữa liền tham gia phân hạng tái, anh cũng nên cảm thụ một chút thực lực của những hướng đoạn thiếu niên đó đi, cậu ấy chính là người mà em thường nhắc với anh Hồng Hà, là bằng hữu siêu cấp tốt của em, đến, em nhường ván cờ này lại cho anh, anh từ từ đánh đi nha, sau đó em lại gửi cho cậu ấy câu ‘thời gian sẽ điêu khắc nên dáng vẻ mà cậu nên có’ một lần nữa.”

[Tuân Lệnh~]

Lúc này tại Dịch Giang Hồ, Hồng Hà cũng tạo một tài khoảng bắt đầu khoe khoang cùng Thẩm Nhất Lãng.

“Cậu xem tên đăng kí là Chử Doanh nghe thật là xui xẻo, để coi còn chưa có đánh ván nào liền chọn hắn vậy.”

Lúc này cậu còn chưa biết mình sắp sửa đối mặt với cái gì, đây cũng là bước khởi đầu của một truyền kì mạng.

......

“Thật ngại quá chỗ của chúng tôi hết phòng rồi phiền cậu đi chỗ khác kiếm đi.”

“Khụ khụ, chị à, mấy nhà phụ cận này em đều đã tìm qua, thật sự là không tìm được phòng, trễ như vậy em cũng không có chỗ đi, chị lại giúp em xem một chút đi.”

Thời Quang nằm sấp trên quầy có chút cảm lạnh, không ngừng hướng người phụ nữ ôn nhu cầu tình.

“Cậu đến quá muộn, theo tôi được biết mỗi năm vào lúc này đều có rất nhiều học sinh chơi cờ tới, ngày mai bắt đầu thi, hai ngày này chính là thời điểm đông người nhất, trên cơ bản sẽ không có phòng trống.”

Quầy lễ tân nhà khách nhìn thiếu niên sinh bệnh như vậy còn không tìm được chỗ ở, mở to ánh mắt ướt sũng nhìn cô, tuy rằng mềm lòng nhưng vẫn bất lực.

“Được rồi, cám ơn chị.” Thời Quang chỉ có thể thất vọng ra khỏi cửa.

[Tiểu Quang, làm sao bây giờ?]

Chử Doanh bên cạnh gấp đến độ xoay vòng, tràn ngập tự trách, khóc lên.

[Đều do anh , gần đây luôn nắm lấy em luyện cờ ở tiệm net, không chỉ hại em lại sinh bệnh, còn đến trễ như vậy không tìm được chỗ ở.]

“Đừng đừng đừng, anh đừng khóc nữa mà nhất định sẽ tìm được cách giải quyết thôi. Anh để em từ từ nghĩ đã.”

Thời Quang bị Chử Doanh khóc đến tâm có chút loạn, nổ lực chảy chuốt lại suy nghĩ.

“Lúc này em cũng chưa có quen biết người của Dịch Giang Hồ, còn Hồng Hà chúng ta chỉ mới cùng cậu ấy đánh một vài ván cờ trên mạng, em còn không thể nói mình là Chử Doanh muốn cùng cậu ấy qua một đêm bàn luận cờ được."

[Vậy Tiểu Lượng ! Chúng ta có thể đi tìm Tiểu Lượng nha, em ấy nhất định sẽ thu nhận em!]

Chử Doanh tuy rằng đang khóc, nhưng vẫn đưa chủ ý.

“Du Lượng? Không được, anh đã quên lần trước khi chúng ta lạc trên núi, Du Lượng đến đón còn mắng em thành ra cái dạng gì rồi sao? Còn có lần trước nữa cậu ta đem ấn em ở trên tường uy hϊếp, em mới Không đi tìm cậu ta đâu”

Thời Quang cảm thấy mình có thể sẽ sinh bệnh lúc đó nhất định lại bị mắng, cho nên có chút ủy khuất.

[Nhưng bây giờ chúng ta ngoại trừ tiểu Lượng cũng không còn chỗ nào để đi? Em bị cảm, hôm nay lạnh như vậy em lại ở bên ngoài chạy nửa ngày, buổi tối thật sự không có chỗ ở nên làm cái gì bây giờ a, ô ô ô...]

Chử Doanh càng nghĩ càng lo lắng khổ sở, nhịn không được tiếp tục khóc.

“Được được được, em bây giờ điện thoại cho cậu ấy như vậy không phải được rồi sao? Em điện đây, điện đây anh đừng khóc nữa”

Thời Quang đúng thật là bó tay vô sách, bất đắc dĩ cọ cọ điện thoại, kết quả khi bắt đầu có chút chột dạ.

“Alo, là Du Lượng sao, tôi là Thời Quang đây~”

“Thời Quang? Ngày mai sẽ là vòng loại trực tiếp, cậu không thành vấn đề chứ?”

Du Lượng nghe được thanh âm lấy lòng, không hiểu sao này liền cảm thấy không có chuyện tốt.

Thời Quang nghe Du Lượng nói vậy tròng mắt xoay chuyển nói:

“Ngày mai thi đấu cũng không chắc chắn lắm.”

“Thời Quang nếu bây giờ cậu nói với tôi muốn từ bỏ thi đấu đi tham gia cái đạo viện gì kia.. Như vậy cậu chính là người không có quy tắc nhất trên thế giới này!!”

Du Lượng nghe vậy sửng sốt, hoài nghi Thời Quang muốn đổi ý, tức giận đến nổi không biết phải mắng như thế nào.

“Không tham gia thi đấu cũng không thể trách tôi được a~ nơi cũng đã đến rồi, nhưng mà một chỗ để ở lại cũng không còn, buổi tối trời lại lạnh như vậy, tôi thực sự cũng không thể lưu lạc đầu đường xó chợ được, chỉ có thể về thành phố trước”

“Cậu bị ngốc hả? Leo núi thì lạc đường lại còn ném chứng minh thư, đi khảo thí trước tiên cũng không trình diện, cậu rốt cuộc đem cuộc thi phân hạng đặt ở đâu hả?!” Du Lượng đè lại cái trán phát đau của mình, quả thật đối với hành vi tùy hứng của Thời Quang không thể nhịn nữa.

“Cậu rống cái gì? Tôi đi khảo thí không phải vì người nào đó như thế nào cũng phải bắt tôi đi khảo thí sao? Lần này thực sự là không có chỗ ở, tôi tốt xấu gì cũng báo cho cậu một tiếng năm sau, năm sau a, năm sau tôi nhất định sẽ đến sớm một chút.” Thời Quang không biết lấy đâu ra dũng khí càng nói càng không kiêng nể, giận dỗi.

“Trung tâm thành phố, khách sạn lớn, 3006 hào phòng tôi cho cậu thời gian nửa giờ nếu như cậu vẫn không đến mà chạy về thành phố, tôi nhất định sẽ đi đến nhà cậu, xách cậu mang trở lại đây.”

“Du Lượng đột nhiên ý thức được gì đó, cũng không tức giận, ngược lại bình tĩnh.

“Không phải Du Lượng, cậu làm vậy...” Thời Quang còn muốn giả vờ giả vờ từ chối một phen, kết quả Du Lượng cũng không cho cậu cơ hội.

“Nhớ kỹ, nửa giờ.”

......

“Chử Doanh thấy chưa, xử lý xong~”