Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh

Chương 15

May mà Lam Mộc Vũ có thói quen ghi lại nhật ký, trong nhật ký ghi lại công việc tiếp theo cô cần làm, cũng nhanh và tiện hơn cho cô khi trọng sinh.

Hôm nay ra cửa đúng là phải tham gia thử vai bộ phim "Hạn lượng phiến bán". Đời trước cô bởi vì gia nhập Thiên Hạo mà bỏ lỡ buổi thử vai này, Thiên Hạo lại yêu cầu cô cùng các diễn viên khác cùng nhau vào đoàn phim thương nghiệp của họ, thế cho nên con đường sự nghiệp của cô càng ngày càng hẹp.

Sau cuộc họp báo, cô liền dò hỏi ý kiến của Lăng San, cũng may sau khi Lăng San xem qua kịch bản không có ngăn cản cô.

Cô tuy đóng vai chính trong phim " Trong lòng lặng lẽ nói yêu em" của đạo diễn Thích mà đạt được giải thưởng Tân nhân xuất sắc nhất, nhưng lại là bộ điện ảnh đoạt giải thưởng điển hình, người xem chân chính cũng không lớn. Thế cho nên bộ phim điện ảnh này thành công đối với diễn viên các cô mà nói vẫn chưa có thành tựu quá lớn.

Đối với người mới như cô mà nói, cô cần tích góp nhân khí.

Sở dĩ nhớ rõ đoàn phim này như vậy, là bởi vì đây là đoàn phim của đạo diễn Cố Diên. Cố Diên là một người đạo diễn trẻ tuổi, am hiểu dùng vốn ít, tạo ra phim điện ảnh chất lượng cao.

Chỉ là đời trước Hạn lượng phiến bán » không thể ở rạp chiếu phim chiếu, chỉ là áp dụng hình thức tiêu thụ trên internet, nhưng ngày đầu tiên bộ điện ảnh trở về bổn này đã giúp thu được tiền về, kế tiếp còn có không ít nhà quảng cáo tỏ vẻ muốn gắn quảng cáo của họ vào, có thể nói là kiếm được rất nhiều tiền.

Phong cách cùng góc độ quay chụp của Cố Diên mới mẻ độc đáo, đời trước sau khi hoàn toàn nổi danh, còn đạt được giải thưởng đạo diễn tốt nhất. Khi đó Phù Dao muốn tham gia bộ điện ảnh của anh ta, lại ở khi thử vai bị loại, thế cho nên Phù Dao ở trước mặt Lam Mộc Vũ nhiều lần nhắc tới Cố Diên, nhắc tới Cố Diên đã từng có những bộ điện ảnh vốn nhỏ nhưng ăn khách trên internet.

Mà lại tới một lần, Lam Mộc Vũ tự nhiên sẽ không bỏ lỡ lần thử vai này.

Lam Mộc Vũ đem địa chỉ báo cho tài xế, ước chừng mất nửa tiếng là tới nơi. Lam Mộc Vũ chính nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tài xế theo chỉ thị của Lê Nhược Nam, nhìn kính chiếu hậu mở miệng: “Lam tiểu thư, tôi trước kia là làm ở công ty bảo tiêu, được Lê tổng chọn, thân thủ của tôi còn rất không tồi.”

Lam Mộc Vũ xốc lên mí mắt đánh giá một chút tài xế, toàn thân gầy nhưng rắn chắc, có chút cơ bắp, nghĩ đến tài xế của Lê Nhược Nam cũng sẽ không tùy ý chọn lựa. cô đáp: “Ừm.”

Phía trước là đèn đỏ, tài xế ngừng xe rồi bắt đầu marketing cho bản thân mình: “Thân thủ của tôi rất tốt, trước kia ở công ty bảo tiêu liền không ai đánh thắng được tôi. Ngày thường tôi cũng có thể làm việc, có việc gì cần cô cứ bảo tôi, một người làm nhiều việc để sống.”

Lam Mộc Vũ nghe tài xế nói vậy, buồn ngủ cũng đã biến mất, cô khó hiểu hỏi: "Cho nên?"

Tài xế cười cười: “Cho nên cô xem tôi làm bảo tiêu của cô, thế nào?”

Bảo tiêu? Lam Mộc Vũ lúc này mới nhìn thẳng vào Tiểu Trương, đời trước Lam Mộc Vũ đã bị fans bao vây quá, cô xác thật cũng tính toán thuê bảo tiêu, nếu là Lê Nhược Nam tuyển người, nói vậy sẽ không quá kém.

Chỉ là Lê Nhược Nam này đưa người tới...

Lam Mộc Vũ hỏi: “Là chính ý của anh hay là ý của Lê Nhược Nam?”

Tài xế gãi gãi đầu: “Lê tổng bảo tôi đi theo cô, nếu là cô không thu nhận tôi, vậy tôi thất nghiệp rồi.”

Lam Mộc Vũ hồ nghi mà nhìn tài xế, thử nói: “Lê Nhược Nam bảo anh mỗi ngày đi theo tôi như vậy, là để tiện cho anh giám sát tôi sao?"

Đèn đỏ đã biến thành đèn xanh, xe một lần nữa khởi động, “Nhà tôi có mẹ già đang bệnh, còn có hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn..."

Lam Mộc Vũ đánh gãy tài xế: “Anh cùng lắm thì hơn tôi vài tuổi, anh kết hôn rồi?"

Tài xế thanh thanh giọng nói, sửa đình tôi đều dựa vào tôi nuôi sống, cô nếu là không cần tôi, tôi thất nghiệp mất."

Lam Mộc Vũ không nghĩ tới Lê Nhược Nam còn có chiêu như vậy, vừa mới cảm thấy vui vẻ vì Lê Nhược Nam đối tốt với mình, giờ thì vui vẻ đã tiêu tán vài phần, dò hỏi: “Vậy tiền lương của anh thì ai trả?"

“Lê... Lê tổng chưa nói.” Tài xế nghĩ đến Lê Nhược Nam nói, lập tức sửa lại miệng.

Lam Mộc Vũ ám chỉ nói: “Hiện tại là tôi trả tiền cho anh, anh chính là người của tôi, anh phải nghe tôi nói, anh hiểu chứ?"

“Hiểu hiểu.” Tiểu Trương nhanh chóng trả lời, “Về sau Lam tiểu thư gọi tôi là Tiểu Trương là được.

Chờ đến đèn xanh đèn đỏ tiếp theo, Lam Mộc Vũ cũng không có thấy, Tiểu Trương lặng lẽ lấy ra di động nhắn tin cho Lê Nhược Nam: [Lê tổng, Lam tiểu thư đồng ý nhận tôi rồi.]

Bên kia thực mau trả lời: [Đoàn phim nhiều người, chăm sóc cô ấy cho tốt.]

Nơi thử vai là ở một sân vận động cũ, Tiểu Trương đi theo Lam Mộc Vũ xuống xe, cẩn trọng mà thực hiện chức trách của mình. Cho dù chỗ thử vai thoạt nhìn đơn sơ chút, ở đó cũng có không ít người, phần lớn là học sinh.

Lam Mộc Vũ đến gần, một người cô bé liền đi lên, “Chào chị, là tới thử vai "Hạn lượng phiến bán" sao?"

Lam Mộc Vũ tháo khẩu trang, “Tôi là Lam Mộc Vũ, tới thử vai nữ chính số 2, xin hỏi khi nào đến lượt tôi?"

“Nha, Lam Mộc Vũ cô thế nhưng cũng tới thử vai?” Một thanh âm vũ mị vang lên, Hàn Phỉ Phỉ từ chỗ thử vai đi ra, “Cô nói một chút, có phải rất trùng hợp không?"

Hành động của Hàn Phỉ Phỉ thực mau thu hút ánh mắt của các nhân viên ở đó, những ánh mắt đánh giá của họ lặng lẽ như có như không dừng ở trên người hai người, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ lên. Hiện giờ hai người gặp nhau ở cùng một bộ phim, đối với người ở đây không thể không hiếu kỳ.

Nguyên nhân rất đơn giản, nữ chính thứ nhất của bộ phim này đã sớm định ra, cũng là Hàn Phỉ Phỉ người đã cùng hợp tác trong một dự án phim với Lam Mộc Vũ, nếu là nói về hai người này thì chuyện còn rất dài.

Hàn Phỉ Phỉ ở "Trong lòng lặng lẽ nói yêu em" bị nhân viên thiên vị Lam Mộc Vũ, bị đè ép một đầu, mà từ đó về sau chuyện đoạt giải cũng cùng cô vô duyên. Nếu chỉ là trên phương diện sự nghiệp còn chưa tính, nhưng cố tình mấy ngày trước, Hàn Phỉ Phỉ còn ở trên Weibo công khai trào phúng Lam Mộc Vũ sau lưng có kim chủ, hơn nữa còn quay video Lam Mộc Vũ hẹn hò.

Chẳng qua sau lại có chuyện Lam Mộc Vũ cùng Phù Dao là quan hệ yêu đương, rồi sau đó tới chuyện của Phù Dao hấp dẫn ánh mắt mọi người, mới không có người công kích Hàn Phỉ Phỉ.

Không người nhớ tới Hàn Phỉ Phỉ, nhưng Hàn Phỉ Phỉ làm sao có thể dễ dàng buông tha Lam Mộc Vũ? Rốt cuộc sau khi cô lên tiếng ở trên Weibo như vậy, cũng đã nói lên sự bất hòa của hai người, thật vất vả lại có được cơ hội có thể đả kích Lam Mộc Vũ, cô tự nhiên sẽ không phạm sai lầm.

Nhưng mà Lam Mộc Vũ chỉ là nhàn nhạt nhìn Hàn Phỉ Phỉ liếc mắt một cái, liền vòng qua Hàn Phỉ Phỉ đi vào bên trong.

Không ngờ khi đi ngang qua nhau, Hàn Phỉ Phỉ ra tay kéo lại Lam Mộc Vũ: “Tôi nói chúng ta đều quen biết đã lâu như vậy, cô liền không thèm chào tôi một tiếng?”

Lam Mộc Vũ nhăn nhăn mày: “Buông ra."

Hàn Phỉ Phỉ cũng không để bụng, hướng về những người đang xem kịch hay, cười cười: “Lam Mộc Vũ, cô không phải vẫn còn giận tôi chứ? Tôi lúc ấy cũng không biết cô cùng Phù Dao đã chia tay nha, nhưng mà với nhan sắc của cô lại tìm một kim chủ khác chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Cô đừng nản chí nha?"

“Có ý tứ gì?”

“Nghe nói cô ký hợp đồng với Tinh Diệu? Hiện tại xem ra Tinh Diệu đối với cô cũng chẳng ra gì nhỉ, cho nên nói công ty quản lý còn không bằng có một chỗ dựa tốt."

Lam Mộc Vũ hỏi lại: “Vậy cô hiện giờ ở chỗ này, chính là tìm chỗ dựa tốt sao?"

“Cô không cần bôi nhọ tôi.”

“Nga, tôi cũng chỉ là theo như cô nói mà suy đoán thôi.” Lam Mộc Vũ nhàn nhạt nói.

Hàn Phỉ Phỉ khóe miệng giơ lên một mạt ý cười đắc ý: “Cô nói một chút xem, lúc trước có Phù Dao, có thể tùy tiện được vai nữ chính, hiện tại không có cô ấy, còn muốn tới nơi này thử vai. Nhưng ai bảo đạo diễn nhìn trúng tôi trước, cảm thấy tôi càng thích hợp làm nữ chính hơn? Tôi cũng không có biện pháp, cô sẽ không trách tôi chứ?”

Hàn Phỉ Phỉ vừa nói xong, chung quanh âm thanh đối với Lam Mộc Vũ nghị luận lớn hơn chút.

Lam Mộc Vũ rốt cuộc nghe ra ý tứ của Hàn Phỉ Phỉ, chính là muốn đem nỗ lực trước kia của cô đều quy về thành công lao của “Kim chủ”. Lúc này Hàn Phỉ Phỉ có được vai nữ chính trước, cũng mượn điều này cho thấy kỹ thuật diễn của cô không bằng Hàn Phỉ Phỉ.

Mà mọi người đều biết cô cùng Phù Dao đã không còn quan hệ, huống hồ cô cũng không phải bởi vì có quan hệ với Phù Dao mới có được cơ hội thử vai. Nói cách khác, nếu là để Phù Dao chi tiền, cũng không thể tham gia phim của Thích đạo diễn.

Lam Mộc Vũ nghĩ kỹ Hàn Phỉ Phỉ trong đó, cũng không nghĩ cùng Hàn Phỉ Phỉ tranh luận cái gì, trên mặt vẫn là thái độ không nóng không lạnh: “Chúng ta không thân, tránh ra."

Nói xong liền tránh tay Hàn Phỉ Phỉ, đi theo nhân viên công tác vào bên trong.

Thái độ của Lam Mộc Vũ trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hàn Phỉ Phỉ, phảng phất một vòng đánh vào bông, cô ra sức diễn xuất ở trong mắt Lam Mộc Vũ lại giống như một vai hề nhảy nhót. Hàn Phỉ Phỉ quay đầu nhìn quét một vòng, nhận thấy được tầm mắt người chung quanh, miễn cưỡng cười vui: “Nhìn xem, thẹn quá hóa giận.”

Lam Mộc Vũ đi vào chỗ thử vai, gặp được Cố Diên ngồi ở giữa, người mặc trang phục đơn giản, gần 30 tuổi, anh ta đang lật xem kịch bản, trong tay đang xoay xoay bút. Lúc này Hàn Phỉ Phỉ cũng đã đi tới, ngồi ở bên cạnh.

Phân cảnh thử vai là lúc lâm thời, trước đó đoàn phim cũng không phát kịch bản gì cho diễn viên, Lam Mộc Vũ có được đoạn diễn đúng là đoạn nữ số 2 sau khi bị Phượng Hoàng Nam vứt bỏ, bị bệnh trầm cảm mà cả ngày buồn bực không vui, thật sự rất có tính khảo nghiệm đối với kỹ thuật diễn không có vật thật.

Cố Diên đã xem qua phim điện ảnh của Lam Mộc Vũ, đối với Lam Mộc Vũ ấn tượng không tồi, nhưng bởi vì Hàn Phỉ Phỉ sau khi gia nhập nhắc tới quá vài lần về đời sống cá nhân của Lam Mộc Vũ, trong tối ngoài sáng đều chỉ trích Lam Mộc Vũ ở đoàn phim làm giá, làm đạo diễn mất đi kiên nhẫn vân vân.

Điều này làm cho Cố Diên đáy lòng liền không xem trọng Lam Mộc Vũ, bởi vậy ngữ khí nói chuyện cũng liền lạnh vài phần: “Nếu đã chuẩn bị tốt liền bắt đầu đi."

Lam Mộc Vũ đời trước liền diễn quá các loại nhân vật, kiến thức cơ sở vững chắc, vội vàng nhìn phân cảnh ngắn trong tay, nhắm mắt lại. Lại mở ra, nhìn phía Cố Diên, ánh mắt vô hồn, lại có vài phần thiếu nữ thẹn thùng: “Anh, là anh sao, anh trở về tìm em sao?"

Chỉ thấy Lam Mộc Vũ bước về phía trước giơ tay ra bắt, bắt cái không, làm như nghĩ tới cái gì, khóe mắt bắt đầu hơi hơi phiếm hồng, trong miệng bắt đầu nói lên “Là giả, đều là giả”, cưỡng bức chính mình khống chế cảm xúc, trong hốc mắt bắt đầu tích góp nước mắt, lại chưa lăn xuống dưới.

“Cắt.” Cố Diên kêu Lam Mộc Vũ ngừng biểu diễn, trong giọng nói mang theo vài tia hưng phấn: “Được, thật tốt quá! Cô, cô có thể thử lại một đoạn không?”

Lam Mộc Vũ thực mau liền từ nhân vật thoát ly ra tới, lại về với người diễn viên lễ phép lúc mới bắt đầu kia, cô hướng về phía Cố Diên hơi hơi mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Lam Mộc Vũ nhanh chóng thay đổi trạng thái cũng làm Cố Diên lau mắt mà nhìn, rốt cuộc nghệ sĩ muốn thật sự diễn tốt một nhân vật cần phải có cảm xúc và đồng cảm với nhân vật, rất khó từ nhân vật thoát ly ra tới. Mà Lam Mộc Vũ vừa mới chính là có thể nhanh chóng nhập diễn, mà lại nhanh chóng thoát ly ra tới, là một diễn viên có năng khiếu trời phú.

Một phân cảnh ngắn nữa lại lần nữa đưa tới trong tay Lam Mộc Vũ, phân cảnh lần này lại không phải là của nữ thứ hai, mà là nữ chính thứ nhất. Nữ chính thứ nhất là bạn thân của nữ thứ hai, thấy bạn thân suốt ngày tinh thần sa sút liền tìm tới cửa nhà tra nam, không ngờ biết được người tra nam thích lại là chính mình.

Lam Mộc Vũ quanh thân khí tràng nháy mắt nổ tung, “Vớ vẩn, anh từ đâu ra mà dám nói lời này? Tôi nói cho mà biết, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh."

“Anh có biết xấu hổ hay không? Anh có hiểu thế nào là yêu hay không? Anh không làm cô ấy thất vọng sao?"

Lam Mộc Vũ đi vài bước rồi lại quay đầu lại, trào phúng cười, lạnh nhạt thông báo: “Từ hôm nay trở đi, Lâm gia chính thức dừng hợp tác với Hoắc gia."

Chờ cô diễn xong, toàn trường lặng ngắt như tờ, thẳng đến Cố Diên vỗ tay: “Thực tốt, cô diễn thực tốt.”

Lam Mộc Vũ hướng Cố Diên khom người chào, “Cảm ơn đạo diễn."

“Trở về chờ tin tức đi.”

Chờ đến Lam Mộc Vũ rời đi, ánh mắt Cố Diên nhìn theo, lắc lắc đầu, trong mắt có che giấu không được tiếc nuối.

Nếu không phải đoàn phim của anh ta tài chính không đủ, cũng không đến mức sẽ đồng ý nâng đỡ Hàn Phỉ Phỉ. So sánh với Lam Mộc Vũ, kỹ thuật diễn của Hàn Phỉ Phỉ hoàn toàn không là gì, càng đừng nói mấy ngày nay Hàn Phỉ Phỉ ở trong đoàn phim vênh váo tự đắc, càng là làm Cố Diên đau đầu.

Lam Mộc Vũ có nhan sắc, kỹ thuật diễn lại xuất sắc, còn mới vừa lấy quá giải thưởng, thật sự là không ai làm nữ chính cho bộ phim mới của anh ta tốt hơn cô. Chỉ là dựa theo Hàn Phỉ Phỉ nói trước đó, Lam Mộc Vũ vừa rời khỏi kim chủ, một nghệ sĩ không có hậu trường, ở giới giải trí thật sự là khó có thể sinh tồn.

Nếu không thể làm nữ chính trong phim của anh ta, đến lúc đó chỉ có thể lặng lẽ cho Lam Mộc Vũ một vai diễn, cũng làm cho phim càng thêm xuất sắc một chút.

Mà sự nuối tiếc của đạo diễn, rành mạch mà dừng ở trong mắt Hàn Phỉ Phỉ, làm Hàn Phỉ Phỉ tức giận đến nắm chặt nắm tay. Dựa vào cái gì Lam Mộc Vũ mỗi một lần đều có thể áp đầu cô?

Trước đó bộ điện ảnh của đạo diễn Thích, cô không thể đi cửa sau, bị Lam Mộc Vũ đè ép một đầu cô cũng liền nhịn. Lần này cô hy sinh chính mình, lấy thân tiếp khách một nhà đầu tư tai to mặt lớn mới đổi lấy được vai nữ chính thứ nhất này.

Vốn định ở trong đoàn phim nhỏ, cô chính là ngôi sao duy nhất, sở hữu quang mang của đoàn phim đều sẽ dừng ở trên người cô, nào biết Lam Mộc Vũ lại nửa đường gϊếŧ ra tới?

Hàn Phỉ Phỉ mới vừa đi ra khỏi nơi thử vai, đã bị người ngăn cản, nhìn người phụ nữ trước mặt, Hàn Phỉ Phỉ cảnh giác nói: “Cô là?”

“Chào cô, cô là Hàn Phỉ Phỉ sao? Tôi là Khương Thiên Nhu. Về chuyện của Lam Mộc Vũ, cô muốn tâm sự không?”

Mà được Cố Diên khen khiến Lam Mộc Vũ tâm tình cực tốt, rốt cuộc đây là lần đầu tiên cô trọng sinh tới nay đóng phim, nhưng thật ra cho cô không ít động lực.

Chờ đến khi Lê Nhược Nam về đến nhà, Lam Mộc Vũ đã bày đầy một bàn đồ ăn.

Lam Mộc Vũ vừa ngân nga câu hát vừa tiếp đón Lê Nhược Nam: “Chị cuối cùng về nhà, em còn sợ đồ ăn nguội mất."

“Em làm?” Lê Nhược Nam có chút khó có thể tin mà nhìn đầy bàn đồ ăn, thấy thế nào cũng không giống như là Lam Mộc Vũ người mà chiên cái trứng cũng không ra hồn có thể làm được.

“Ừ.” Lam Mộc Vũ đem chén đũa dọn xong, ở trong ánh mắt nghi ngờ của Lê Nhược Nam mắt cười nói: “Em gọi cơm hộp.”

Lê Nhược Nam cầm lấy chiếc đũa nếm mấy miếng, nhớ tới Tiểu Trương cùng cô hội báo tin tức, liền nhịn không được mở miệng: “Em hôm nay thử vai thế nào?"

Lam Mộc Vũ đắm chìm ở trong vui sướиɠ của chính mình, vẫn chưa hoài nghi Lê Nhược Nam vì sao biết hành tung của cô. Cô nâng cằm, ánh mắt rất có vài phần đắc ý: “Nữ số hai, tám chín phần chắc chắn.”

Tay cầm đũa của Lê Nhược Nam dừng lại, “Nữ số 2? Không phải nữ chính thứ nhất sao?"

“Từ đâu ra nữ chính thứ nhất?"

Lê Nhược Nam cau mày, tự hỏi có chỗ nào xảy ra vấn đề.

Lam Mộc Vũ thấy thế giải thích: “Em nói chị nghe, đoàn phim kia chị đừng nhìn hiện tại chẳng ra gì, tương lai nhất định sẽ tốt."

“Lăng San không thông báo cho em sao? Tìm đoàn phim cho em, quá mấy ngày liền có kịch bản tốt sẽ tìm tới cửa, chờ một chút đi."

“Em không, em liền phải cái này.”

Lam Mộc Vũ nghe được Lê Nhược Nam miêu tả liền không vui: “Kịch bản này tốt, đạo diễn cùng nhân viên cũng tốt, cuối cùng sẽ không kém.”

Lê Nhược Nam đánh giá Lam Mộc Vũ vài giây, nhìn ra biểu tình không giống làm giả trên mặt cô, “Thật sự không suy xét những cái khác?"

Lam Mộc Vũ lắc đầu: “Liền phải cái này."

Lê Nhược Nam thở dài, biết rõ chính mình vô pháp khuyên bảo Lam Mộc Vũ, đành phải tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ một bộ vui vẻ, cuối cùng là thỏa hiệp, gọi điện chất vấn Lăng San: "Tôi bảo cô tìm kịch bản cho Lam Mộc Vũ, làm sao lại chưa có, cô ấy đi tới đoàn phim khác rồi, cô biết không?"

"Lê tổng, đây là cô ấy tự mình yêu cầu, từ khi tôi làm đại diện cho cô ấy tới nay, cô ấy chưa từng mở miệng yêu cầu tôi quá cái gì, cô ấy muốn đi thử vai tôi cũng không có lý gì để ngăn cản. Huống hồ kịch bản kia tôi đã xem qua rồi, nội dung mới mẻ độc đáo, thực hấp dẫn người."

Lê Nhược Nam tự hỏi vài giây: "Vậy cô đi giúp tôi hỏi đạo diễn một chút, còn thiếu đầu tư hay không đi."