Sau Chia Tay, Tôi Vẫn Khuynh Đảo Chúng Sinh

Chương 14

Khi Lê Nhược Nam xoay người, Lam Mộc Vũ duỗi tay giữ cô lại, đáng thương vô cùng: “Em đây đợi chút nữa sẽ tắm rửa, sẽ không phải là không có nước nóng đi?"

“Sẽ không.” Lê Nhược Nam đi đến cửa phòng tắm lại không yên tâm mà nhắc nhở nói: “Nếu còn chưa tỉnh rượu, chờ lát nữa tắm cũng được, không cần vội.”

“Được.”

Lam Mộc Vũ phất phất tay, rượu cô uống nhìn như một ly tiếp theo một ly, thực chất bên trong sớm đã bị đổi thành nước. Trên đường về nhà cũng hơn nửa tiếng, cũng tỉnh rượu không sai biệt lắm.

Mới vừa uống rượu, cho dù men say đều đi xuống, Lam Mộc Vũ cũng không dám ngâm mình, vội vàng xối xối nước liền đóng lại vòi hoa sen, bọc áo tắm dài đi ra ngoài.

Cô một bên xoa tóc, một bên nhẹ ngân nga câu hát, tiếp theo trong phòng ngủ tối tăm, lại nhìn đến Lê Nhược Nam còn ở đó.

“Chị còn chưa đi ngủ?”

“Sợ em uống rượu nhiều bị chết đuối.”

“Chậc.” Nói chuyện như thế nào liền khó nghe như vậy?

Nhưng nghĩ đến Lê Nhược Nam vừa mới gác cổng, Lam Mộc Vũ vẫn là quyết định giãy giụa một chút.

Cô đi qua, ngồi vào bên cạnh Lê Nhược Nam, thương lượng nói: “Em là diễn viên, lúc sau quay chụp cảnh đêm rất khó trở về nhà sớm, chi bằng bỏ luật giới nghiêm đi được không?"

“Tình huống đặc thu, vậy đến lúc đó lại nói.”

Lê Nhược Nam nhìn Lam Mộc Vũ liếc mắt một cái: “Hôm nay gặp phóng viên thế nào, thuận lợi không?”

Gặp phóng viên thế nào, Lê Nhược Nam tùy tiện hỏi ai đó hoặc là mở ra di động nhìn một cái là có thể biết. Giờ phút này cố ý chờ cô tắm rửa xong hỏi như vậy.

Lam Mộc Vũ cười khẽ một tiếng: “Rất thuận lợi. Nhưng mà..."

Lê Nhược Nam ngồi ngay ngắn: “Nhưng mà cái gì?”

Lam Mộc Vũ đem khăn vắt lên sô pha: “Chị Lăng không hổ là người đại diện vương bài, chị ấy thế nhưng bố trí tay trong ở Thiên Hạo! Chị ấy đều có thể có được hợp đồng của Thiên Hạo, chị nói xem chị ấy lợi hại hay không?"

Lê Nhược Nam một hơi nghẹn ở trong cổ họng, muốn nói cái gì, cuối cùng lại hóa thành một chữ: “Ừ.”

Lam Mộc Vũ quan sát đến thần sắc của Lê Nhược Nam, tiếp theo khen: “Thật đáng tiếc chị không ở hiện trường, chị chưa thấy được sắc mặt Phù Dao có bao nhiêu khó coi, lúc chúng em rời đi, Phù Dao bị những phóng viên bao quanh truy hỏi. Chị Lăng thật sự là quá lợi hại, chị ấy quả thực chính là phúc tinh của em.”

“Cô ấy liền tốt như vậy?”

Lam Mộc Vũ gật đầu một cái: “Ừm, chị Lăng tỷ siêu tốt, em quả thực thích chị ấy chết mất!”

Lê Nhược Nam muộn thanh: “Nga, kia thật đúng là chúc mừng em."

Lam Mộc Vũ không thèm để ý xua xua tay: "Này có cái gì, cùng vui cùng vui. Nhưng mà em còn chưa cảm ơn chị Lăng, hiện tại gọi điện thoại qua đi, hẳn là sẽ không quấy rầy buổi tối tốt đẹp của chị ấy cùng anh Phó nhỉ?”

Lê Nhược Nam thần sắc phức tạp nhìn Lam Mộc Vũ, mở miệng là gọi người ngoài là chị, mở miệng là gọi người ngoài là anh, tóm lại cô chính là không khí?

Lê Nhược Nam hướng cửa đi đến: “Tôi đi đây, em đi ngủ sớm một chút."

Cửa phòng ngủ bị đóng lại, Lam Mộc Vũ ôm gối dựa nở nụ cười, tiếng cười thậm chí truyền tới trong tai Lê Nhược Nam ngoài cửa.

Vì thế không vài giây sau, Lê Nhược Nam phát hiện chính mình lại bị Lam Mộc Vũ chơi rồi, không thể nhịn được mà quay lại, trực tiếp đi đến trước mặt Lam Mộc Vũ, trên cao nhìn xuống mà nhìn cô: “Phần hợp đồng kia là tôi đưa cho Lăng San."

Lam Mộc Vũ chớp chớp mắt: "Sao có thể?"

“Như thế nào không có khả năng?"

“Chị ở Vân Thành trời xa đất lạ, chị cùng Thiên Hạo làm sao có liên hệ gì, nhất định là chị Lăng sắp xếp tay trong ở Thiên Hạo.”

Lê Nhược Nam nâng nâng đầu, đạm thanh nói: “Phù Dĩ Minh đánh bài bạc thua, tôi vừa vặn biết chuyện này, liền cùng anh ta làm giao dịch."

Chỉ là Lê Nhược Nam cũng không được Lam Mộc Vũ khen, giây tiếp theo, Lam Mộc Vũ đột nhiên từ trên sô pha nhảy dựng lên, cao giọng chất vấn: “Chị nói cái gì? Chị còn cho anh ta tiền?"

Lê Nhược Nam không rõ nguyên do gật gật đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: “Không có việc gì, liền một chút tiền mọn mà thôi.”

Lam Mộc Vũ nhăn lại mi, ở trong phòng ngủ đi qua đi lại: “Không được không được, chị như thế nào có thể đem tiền cho loại người như Phù Dĩ Minh? Không được không được, em phải nghĩ biện pháp từ Thiên Hạo đòi lại.”

Lê Nhược Nam nhìn bộ dáng tức giận của Lam Mộc Vũ, nguyên bản buồn bực trong lòng đều tan, trêu ghẹo nói: "Áy náy?"

“Hỏi thừa.” Lam Mộc Vũ nội tâm chửi thầm, tiền của Lê Nhược Nam còn không phải là tiền của cô sao?

Có thể có được đồ tốt từ loại người như Phù Dĩ Minh, Lê Nhược Nam làm sao có thể chỉ tốn một chút tiền mọn được?

Đột nhiên cảm thấy hôm nay xem Phù Dao bị mệt một chút cũng không thấy vui, làm sao bây giờ?

Lê Nhược Nam chọc chọc cánh tay Lam Mộc Vũ: “Không vui?"

“Đương nhiên không vui, lợi dụng Phù Dĩ Minh, chị biết anh ta là loại người nào sao?"

Lê Nhược Nam khó hiểu nói: “Còn không phải là loại phú nhị đại không nên thân, tôi cũng giúp em lấy được hợp đồng. Em tức giận như vậy làm cái gì?”

Lam Mộc Vũ rầu rĩ nói: “Anh ta lần trước ở Đình Ngự Châu Tế còn ham mê nhan sắc của em, còn bắt em uống rượu vang để xin lỗi.”

Lê Nhược Nam sắc mặt nháy mắt lạnh xuống dưới, “Việc này tôi sẽ xử lý tốt, chỉ là..."

“Chỉ là cái gì?”

“Không có bữa trưa nào miễn phí, tôi chi tiền cho em, vậy hợp đồng của em có phải là cần sửa..."

"Em sẽ mát xa!” Lam Mộc Vũ nhanh chóng trả lời.

Ánh mắt Lê Nhược Nam ghét bỏ ở trên người Lam Mộc Vũ nhìn quét, với xuất thân của Lam Mộc Vũ, vẫn là không nên trông cậy vào Lam Mộc Vũ sẽ làm được cái gì.

Nhưng mà nhất cử nhất động này dừng ở trong mắt Lam Mộc Vũ, lại bùng cháy lên ham muốn chiến thẳng của cô, liền khinh thường cô như vậy?

Vài giây sau, gương mặt Lam Mộc Vũ ửng đỏ, tóc đẹp nửa khô tự nhiên mà buông xuống trên vai, làm áo tắm dài màu đỏ ướt nhẹp, kề sát ở cô trên người, lưu lại vô hạn mơ màng.

Lam Mộc Vũ vỗ vỗ giường, thấp giọng mời: “Lại đây đi.”

Lê Nhược Nam tổng cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng ngẫm lại đến bên giường cũng không có gì sai.

Khi Lê Nhược Nam ngồi vào trên giường, Lam Mộc Vũ cũng chậm rãi bò lên trên giường, đem áo tắm bên ngoài kia chậm rãi cởi ra trước mặt Lê Nhược Nam, áo tắm dài chảy xuống đến vòng eo, lộ ra váy ngủ đai đeo bên trong.

Lê Nhược Nam: "Em em..."

"Em em? Em làm sao?" Lam Mộc Vũ vô tội chớp chớp mắt: “Chị không cần sao?"

Lê Nhược Nam cảm thấy có vài tia miệng khô, nhưng vẫn là thô bạo đem áo tắm của Lam Mộc Vũ kéo lên: “Mặc quần áo hẳn hoi cho tôi."

“Áo tắm dài đều bị tóc em làm ướt, em khoác cái khác, làm sao vậy?”

Lam Mộc Vũ giảo hoạt cười, hơi mang dịch du mà nhìn Lê Nhược Nam: “Lê đại tổng tài, chị vừa mới suy nghĩ cái gì, hửm?”

Lê Nhược Nam nghẹn một ngụm, có chút thẹn quá hóa giận: “Còn không giúp tôi bóp vai?"

“Muốn em giúp chị bóp vai?” Đầu ngón tay Lam Mộc Vũ trắng nõn nắm di động, từ phía sau Lê Nhược Nam vòng tới phía trước, hơi thở ấm nóng phun ở bên tai: “Chính là..."

“Chính là cái gì?” Lê Nhược Nam rất có vài phần khẩn trương, vành tai đỏ bừng.

“Chính là...” Chờ đến Lê Nhược Nam sắp hết kiên nhẫn, Lam Mộc Vũ mới chậm rãi ra tiếng: “Đã 10 giờ hơn, em nên ngủ.”

“Tôi quy định chính là 9 giờ, hiện tại đã quá rồi.”

“Kia không phải càng nên đi ngủ sao?” Lam Mộc Vũ nhàn nhã mà nửa nằm ở trên giường, lười nhác nói: “Đây chính là chị dạy em cách làm việc và nghỉ ngơi.”

Lê Nhược Nam: "..."

Cô có điểm hối hận vì đã đặt ra những cái quy củ đó, làm sao bây giờ?

Cái gì cắt điện, cắt nước, cắt mạng, quy định giờ về nhà, hiện tại đổi ý còn kịp sao?

Lê Nhược Nam ý đồ giải thích: "Tôi..."

Lam Mộc Vũ chỉ chỉ cửa, đuổi khách: “Em muốn ngủ.”

Lê Nhược Nam cũng không phải sẽ cùng Lam Mộc Vũ cãi cọ, đành phải buồn một hơi rời đi.

Không quá vài phút, như dự kiến, nguồn điện trong phòng ngủ của Lam Mộc Vũ lại bị người nào đó lòng dạ hẹp hòi cắt đứt.

Chỉ là lúc này đây, điều hòa vẫn hoạt động.

Cứ việc như thế, một đêm nay Lam Mộc Vũ ngủ đến cũng không an ổn, đời trước sau khi gia nhập Thiên Hạo, Lam Mộc Vũ làm việc luôn phải chịu ủy khuất.

Thế cho nên thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Lam Mộc Vũ là bị bừng tỉnh. Bởi vì Lăng San tối hôm qua vì hoạt động nào đó của Phó Khiêm mà bay sang thành phố bên cạnh, không thể tới đón Lam Mộc Vũ, đành phải dặn dò cô ra cửa phải cẩn thận.

Lam Mộc Vũ rốt cuộc cũng là nhân vật công chúng, cho dù tự đi cũng không có xe, đành phải cúi đầu nhờ Lê Nhược Nam, cô gọi điện thoại qua.

Lại bị tắt máy !!!

Chẳng lẽ Lê Nhược Nam còn đang mang thù chuyện tối hôm qua?

Giây tiếp theo, Lê Nhược Nam gửi tin nhắn WeChat lại đây:【Chuyện gì?】

Lam Mộc Vũ nhẹ nhàng thở ra, Lê Nhược Nam còn nguyện ý phản ứng với cô, liền còn có chuyển biến.

【Em muốn ra ngoài một chuyến, cần xe.】

【Lần trước tôi đưa xe, người nào đó không phải nói không cần sao?】

Lam Mộc Vũ thương lượng:【Em sẽ trả tiền xe.】

Đối diện thực mau trả lời:【Chờ, Tiểu Trương đi đón em.】

Tiểu Trương tới, Lam Mộc Vũ mới vừa giải quyết xong bữa sáng, mới vừa tiến vào trong xe, Lê Nhược Nam lại nhắn tin:【Tiền xe.】

Tiền xe?

Lam Mộc Vũ cười nhạo một tiếng, bàn tay vung lên đã phát cái bao lì xì 0.01 qua, cũng nhắn thêm một câu:【Không cần trả tiền thừa 】

Sau đó dứt khoát lưu loát đóng WeChat, bên kia Lê Nhược Nam oanh tạc như thế nào cũng không quan tâm.

Đóng lại di động thần thanh khí sảng.