Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế

Chương 4

Mộ Hàn không có suy nghĩ bỏ hai người đang cùng đường tuyệt vọng ở bên ngoài. Một giây tiếp theo tiếng cửa sắt mở ra vang lên, đôi nam nữ trẻ tuổi nhanh chóng chạy vào. Bọn họ chạy thẳng một mạch đến phòng bên cạnh rồi đóng cánh cửa phòng khách lại thật mạnh, cả người run lẩy bẩy thở dốc.

Nhìn qua khung cửa sổ trong sân nhà, trông thấy bầy zombie bị cửa sắt ngăn lại nên không vào được, sự căng thẳng của cô gái dần vơi đi, đôi chân mềm nhũn đến mức muốn quỳ rạp xuống đất. May là cô ta ôm lấy eo của người đàn ông kia nên không làm ra hành động mất mặt nào.

Hai người vừa tránh được một kiếp nạn quay đầu lại, lúc này mới nhận ra bên trong phòng còn có người khác. Trong nháy mắt nhìn thấy Mộ Hàn, ánh mắt của cô gái lóe lên tia kinh ngạc. Cô ta nhìn sang đùi của anh, người phụ nữ đó tưởng không ai nhìn thấy nên âm thầm bĩu môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường khó nhận ra.

Uyển Như trông thấy hết thảy sự khinh thường đó, cô nhíu mày lại. Vì đang ở trước mặt Mộ Hàn nên không tiện nói gì, nhưng cô có ấn tượng không hề tốt chút nào với cô gái này.

"Hai người là chủ của ngôi nhà này sao? Vừa nãy tôi thực sự cảm ơn nhiều, không có mọi người thì chúng tôi đã bị zombie cắn rồi." Người đàn ông kia tên Bách Điền, khoảng ba mươi tuổi, trung thực, trông có vẻ rất thật thà chất phác.

Còn cô bạn gái tên Dạ Nguyệt của anh ta rất trẻ trung, trông dáng vẻ như khoảng độ tuổi đôi mươi, cũng khá xinh đẹp. So với người bình thường thì cô ta khá thu hút, nhưng không cách nào sánh được ngoại hình mà ông trời ưu ái ban cho của Uyển Như và Mộ Hàn.

Trước khi mạt thế, Bách Điền làm công việc bồi bàn. Lớn chừng đấy rồi mà không biết một chữ nào, ba mươi tuổi đầu nhưng cũng chỉ là kẻ vô lại. Bởi vì ngoại hình xấu xí cộng thêm việc không có tiền, anh ta đi xem mắt mấy lần nhưng không khi nào thành công.

Lúc anh ta cho rằng mình sẽ độc thân cả đời thì virus zombie bạo phát. May thay, anh ta thức tỉnh dị năng. Nhờ vào dị năng của mình anh ta sống sót được ở mạt thế, còn cứu được Dạ Nguyệt khốn đốn vì bị zombie bao vây.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Dạ Nguyệt không học tiếp mà làm má mì ở quán bar. Mọi thứ trong cuộc sống của cô ta đều rất thuận lợi, thời gian qua rất thoải mái. Lúc mạt thế, cô ta cũng theo được mấy người đàn ông nhưng đáng tiếc những tên đó không còn dùng được nữa, chưa bao lâu đã bị zombie cắn chết Cô ta liều mạng chạy trốn thì gặp được Bách Điền.

Một người tìm kiếm sự che chở, một người muốn tìm phụ nữ. Hai người có cung có cầu, tự nhiên đi cùng nhau. Lần này bọn họ muốn đi đến siêu thị lấy chút đồ ăn, không ngờ lại bị zombie đuổi theo chạy xa như vậy, đến một vùng ngoại ô không có người dân nào sinh sống.

“Không cần khách khí, giúp đỡ nhau là điều nên làm.” Mộ Hàn đẩy xe lăn đến rót nước cho bọn họ, nói xin lỗi: “Trong nhà không có trà, xin lượng thứ.”

Nhiệt tình hiếu khách, thái độ tốt cứ như đang tiếp đãi bạn cũ của mình vậy.

Uyển Như thầm cảm thán Mộ Hàn thật ngốc lần nữa. Không cảm nhận được sự ghét bỏ của bọn họ dành cho mình, mà còn chân thành đối đãi như vậy. Tính tình đơn thuần thế này, sợ là anh còn đếm tiền giúp kẻ bán mình luôn ấy chứ.

Sự đối đãi nhiệt tình này khiến Bách Điền vừa mừng vừa lo, điều làm anh ta càng ngạc nhiên hơn ở phía cuối. Tên ngốc Mộ Hàn này không hiểu được đạo lý không nên để lộ việc mình giàu có ra bên ngoài, anh dùng thịt đông trong tủ lạnh để chiêu đãi đôi tình nhân, còn mời bọn họ đến vườn phía sau xem rau xanh nữa.

Càng thấy nhiều, ánh mắt của hai người đó càng sáng rực lên, nhìn căn nhà này với ánh mắt như đang nhìn núi vàng. Trực giác của Uyển Như cảm thấy không tốt, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, suốt quá trình cô đều nhìn chằm chằm hành động của hai người kia. Cũng may ngày đầu tiên bình an vô sự trôi qua, cô thư giãn đôi lông mày đang nhíu lại của mình một chút.

Cái chăn mềm mại như lông thiên nga, giường lớn êm ái, Dạ Nguyệt phấn khởi cởi giày, dùng sức nhảy trên cái giường. Từ đó tới giờ cô ta chưa từng được như trên cái giường như thế này, mỗi một chỗ da thịt chạm vào đều mềm mại như bông vải. Cô ta bỗng nghĩ đến cái gì đó, bèn đi chân trần đến trước tủ áo quần trong phòng ngủ rồi mở ra.

Bên trong treo đầy các loại áo quần. Gần một nửa là sườn xám, váy dài, vẫn còn mác trên áo quần, vốn chưa từng được ai mặc qua. Cô ta chạm tay vào, chất liệu mềm mại. Sau đó Dạ Nguyệt nhìn sang nhãn hiệu, hầu như món nào cũng hơn cả vạn, cô ta mua không nổi.

Cô ta ướm từng món vào người rồi soi gương, Dạ Nguyệt yêu thích đến nỗi không rời tay được, món nào cũng thích cả. Cô ta ngâm nga hát hò, thuận tay kéo ngăn kéo bàn trang điểm ra, một đống dây chuyền đá quý, vòng tay phỉ thúy, vòng tay hột xoàn đập vào mắt. Cô ta ném áo quần trên tay lên giường, nâng niu châu báu bên trong đó, vẻ mặt kích động: “Phát tài rồi!”