Tôi Gặp Phải Nam Chính Ngầm Ở Mạt Thế

Chương 3

"Làm sao vậy?" Mộ Hàn dùng rượu thuốc dịu dàng thoa lên vết máu ứ cho cô, mái tóc lộn xộn che đi ánh mắt, giọng nói vừa ôn tồn vừa nhẹ nhàng.

"A, đau." Hai tay của Uyển Như bụm miệng lại, cảm thấy hơi xấu hổ, bèn chầm chậm trả lời: "Lúc bị zombie đuổi theo tôi chạy quá nhanh nên ngã sấp xuống, đυ.ng vào đầu gối. Nhưng mà vẫn nhặt được cái mạng, chút thương tích này không đáng vào đâu."

Trong lời nói đầy ắp sự vui mừng vì cô đã may mắn sống sót.

Trong khoảnh khắc trầm mặc, động tác thoa thuốc của Mộ Hàn vẫn không dừng lại, anh tán gẫu hỏi: "Tình hình bên ngoài nghiêm trọng thế sao?"

"Rất nhiều nơi đã thất thủ, đâu đâu cũng đầy zombie vật vờ, thật sự rất nghiêm trọng. Anh, có phải anh chưa đi ra ngoài không?" Uyển Như thuận miệng hỏi một câu, thấy ánh mắt người đàn ông bỗng ảm đạm đi, cô nhìn sang chân anh rồi lại mở miệng nói thêm: "Không được đi ra ngoài đâu đấy, ngoài đó rất nguy hiểm."

Người đàn ông không để tâm việc cô lỡ lời, chỉ thờ ơ cười cười: "Đúng thật đã lâu tôi chưa ra ngoài nên không quá hiểu tình hình ngoài kia."

Sau khi dọn rượu thuốc và hộp thuốc xong, Mộ Hàn đẩy xe lăn đến phòng bếp rửa tay, rồi mở tủ lạnh lấy ra một túi sườn đông lạnh, còn có mớ rau dưa, anh cười hỏi Uyển Như: "Buổi tối tôi nấu canh xương sườn và xào rau xanh, được chứ?"

"?!" Nhìn thấy cục xương sườn đông lạnh cứng ngắc kia, đôi mắt Uyển Như sáng quắc lên, cứ như cô đã ngửi được mùi thơm của xương sườn rồi vậy. Khó khăn lắm mới rời mắt đi được, cô thốt ra câu từ chối: "Không cần ăn ngon vậy đâu, có bánh mì hay bánh bao gì đó là được rồi."

Đồ đạc ở mạt thế vốn khan hiếm, thức ăn gì đó lại càng khan hiếm hơn. Có nhiều người vì để không bị chết đói mà bằng lòng lợi dụng người khác. Uyển Như đã quen với việc ngày ngày gặm bánh bao, sớm đã quên đi hương vị của thịt từ lâu rồi. Lúc chợt nhìn thấy đống xương sườn này, sức dụ dỗ của nó thật sự quá lớn.

Mà người đàn ông này lại đồng ý chia sẻ với cô. Quả nhiên ít tiếp xúc với con người nên chẳng chút phòng bị gì với người lạ mà. Uyển Như thay đổi cách nhìn về Mộ Hàn, gán cho anh cái mác đồ ngốc, sự chân thành trong ánh mắt ngày một rõ ràng: "Anh giữ lại đi. Bây giờ thức ăn quá quý hiếm, không tiết kiệm sẽ thiếu đấy."

"Quý hiếm?" Mộ Hàn mím môi nở nụ cười, đặt xương sườn lên lò bếp: "Không cần tiết kiệm, trong nhà còn có mấy cái tủ lạnh, đồ đông lạnh trong đó rất nhiều. Nếu cô thích thì tôi sẽ nấu nhiều một chút."

"Rau dưa được hái ở cái vườn rau xanh phía sau, không ăn hết sẽ héo mất. Ngoại trừ cải thìa còn có măng tây, cà, đậu đũa, rau xà lách, cô muốn ăn gì thì cứ tự mình đi hái."

"..." Vẻ mặt của Uyển Như vô cùng khϊếp sợ, không cách nào dùng lời để hình dung được. Nơi đây quả là chốn thần tiên mà, được ăn được uống được vui chơi, không có dáng vẻ của mạt thế gì cả.

Bỗng nhiên cô cảm thấy thật chua xót, khẽ đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang rất ung dung, vẻ mặt lo lắng cọ cọ ngón tay của mình, âm thầm mong đợi cất giọng nói: "Cái đó, anh có thiếu đứa em nhỏ không? Ăn được ngủ được, tuyệt đối không để thừa cơm."

Mộ Hàn trầm mặc rồi bật cười nói: "Hình như không thiếu."

"À." Vẻ mặt Uyển Như đầy vẻ mất mát.

Ở căn nhà nhỏ này được hai ba ngày, Uyển Như đã dần trở nên thân thiết hơn với người đàn ông ôn tồn lịch sự này. Lúc biết anh tên Mộ Hàn, cô ngây người ra một hồi.

Trong tình huống nguyên tác, Mộ Hàn chết rất sớm. Anh không phải một đứa trẻ ra đời như bình thường mà được một cặp nhà khoa học thụ thai trong dụng cụ sinh nở.

Cặp vợ chồng nhà khoa học đó được hưởng nhiều tiếng tăm, nhưng lại sinh ra đứa con gái có sức khỏe không được tốt mấy. Ba ngày đầu cảm mạo nóng sốt, hơn phân nửa thời gian tháng đầu đều nằm trong bệnh viện. Bác sĩ nói cô bé này sống không lâu, bảo cặp đôi nhà khoa học đó chuẩn bị tinh thần sớm.

Nhưng bọn họ không tài nào chấp nhận được sự thật này, ấp ủ dự định làm một thực nghiệm kinh thiên động địa, cải tạo gen ở người, tìm cách kéo dài tuổi thọ. Mà Mộ Hàn chính là vật thí nghiệm lần này.

Nhưng cuối cùng thí nghiệm thất bại, Mộ Hàn sống không quá hai mươi lăm tuổi vì bị đem đi làm vật thí nghiệm, chết sớm hơn người chị gái được bác sĩ chẩn đoán là tuổi thọ ngắn đó tầm hai năm.

Uyển Như vừa thấy thương xót cho người đàn ông này vừa cảm thấy kỳ lạ. Theo nguyên tác thì hình như chị của anh và cặp vợ chồng nhà khoa học đó vẫn còn sống rất tốt, sao lại mất tích rồi? Nhưng cô không hỏi Mộ Hàn chuyện này, dù sao bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, không tiện nói mấy chuyện đời tư bí mật như vậy.

Qua vài ngày bình an vô sợ nữa, bỗng có ai đó nhấn chuông cửa căn nhà nhỏ này. Uyển Như ở trong phòng khách thò đầu ra xem, là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Hai người đó vừa gõ cửa vừa quay đầu nhìn, phía sau là một đám zombie đang kéo đến. Sắc mặt của hai người đó hoảng hốt đến mức dọa người, cô gái gấp gáp đến độ sắp bật khóc tại chỗ.