Hùng Ca Đại Việt

Chương 1: Đại Việt Hệ Thống

Trong đầu óc luôn có sự mơ hồ, Phạm Long tỉnh dậy trong cái mơ màng lạnh lẽo, cảm giác toàn thân không một nào mà không đau nhức cả.Phạm Long thầm nhủ:

“Lần sau nhất định không uống nhiều như thế nửa!”

Hắn muốn giơ tay lên xoa xoa đầu cho đỡ cơn đau, nhưng hắn bắn đầu cảm giác cái gì đó không phải. tay chân hắn đều bị cột chặt bằng một loại dây gì đó rất thô và cứng, hơn nữa xung quanh cũng có không ít người cũng bị như thế, mùi mồ hôi, mùi cơ thể thậm chí mà mùi thối chân cũng có.

Phạm Long nhất thời hoảng sợ không biết chuyện gì đang xảy ra “Chẳng lẽ mình bị bắt cóc rồi đem sang trung quốc mổ lấy nội tạng!” hắn vô cùng lo sợ cùng hoang mang đến tột độ.

Kế bên hắn vang lên một âm thanh thút thít của một thiếu nữ, bởi vì ban đêm ánh sáng trên chiếc đuốc không đủ thắp sáng xung quanh nên hắn không nhìn rỏ được nhân dạng của nàng.

Hắn chỉ thấy trên thân nàng là một bộ áo váy cực kỳ thô sơ được làm vải bố, không phải nói vải bố còn tốt hơn thứ vải trên người nàng rất là nhiều, đầu xù tóc rối cực kỳ thê lương cùng bi đát.

“Em gái nhỏ! Chúng ta đang ở đâu đây!” Phạm Long không nhịn được mà hỏi tình hình như thế nào.

Cô gái nhỏ nhơ ngác nhìn hắn một hồi, rồi dường như nhớ ra cái gì đó trực tiếp nói “Ngươi còn sống! Ngươi đúng là mạng lớn!”

Bất chợt một cơn đau ập đến, có rất nhiều trí nhớ mới lạ xông vào não hắn, trong nhất thời hắn hét lên một âm thanh thê lương thảm thiết sau đó lại một lần nửa ngất đi.

Phạm Long chính là một sinh viên tốt nghiệp khoa lịch sữ học trường Đại học KHXH&VN, sau khi ra trường thì là một công việc không hề liên quan đến ngành học của mình cả, hắn làm nhân viên bất động sản, công việc cũng khá tốt, hằng tháng đều bán được một căn nhà, thu nhập cũng ổn định, nhưng có một điều phải uống rượu khá là nhiều.

Hôm trước trong một lần tiếp khách hàng uống rượu thật không ngờ khách hàng của hắn có kiến thức lịch sữ vô cùng rộng, hai người rất ăn ý. Sau bữa tiệc bất ngờ người khách hàng kia hỏi hắn một câu rất là mờ ám cùng nghi hoặc.

“Nếu như được trở lại thời kỳ kia! Anh bạn sẽ làm gì cho cái dân tộc này”

Lúc đó Phạm Long cũng ngà ngà say hào hùng nói:

“Thịt mở hết bọn khựa chứ làm cái gì nữa!” nói xong hắn còn rất hào sảng một tràng cười thật dài.

Và cứ như thế, một cách vô cùng mơ hồ hắn đến được đây. Theo trí nhớ của cổ thân thể này, hắn cũng tên là Phạm Long từng là con của một lý trưởng, nhưng thông làng của hắn bất ngờ bị sơn tặc đến cướp gϊếŧ, cả gia đình hắn đều chôn thây trong biển lửa.

Và hiện tại hắn cũng không hề khấm khá hơn chút,toàn bộ dân làng đều còn sống đều bị bọn sơn tặc bắt nhốt kéo lên núi nam thì làm khổ sai nữ thì cùng chia nhau hưởng dụng.

Mà cái thời đại này cũng chính là cái thời đại Việt Nam bị trường kỳ đô hộ phương Bắc 1000 năm Bắc thuộc. Giao Châu - quận Giao Chỉ.

Vì đây chỉ là một cái xó xỉnh trong một đế chế hán rộng lớn, tin tức không được lưu thông bao nhiêu, dù rằng hắn là con của lý trưởng có tiếp xúc khá nhiều với xã hội cũng như trí thức. Thì thông tin cũng không có được bao nhiêu. Chỉ biết rằng cai quản vùng đất rộng lớn này chính là thái thú vừa mới nhậm chức Sĩ Nhϊếp.

Mà Phạm Long có thể dựa vào thông tin trên để phán đoán ra thời gian thực. Nếu như Sĩ Nhϊếp vửa mới nhậm chức thì thứ sử phù châu vừa bị gϊếŧ tức năm 187. Cũng là năm sĩ nhϊếp lên nắm quyền toàn thể giao chỉ, cùng các anh em trong nhà sĩ nhất, sĩ vũ và sĩ vĩ cùng nhau nắm giử các châu quan trọng như Hợp Phố và Nam Hải tạo một thế chân vạc bình định giao châu.

Vì trong mấy năm nay chiến loạn không ngừng, quân thần nhà hán tranh đua nhau vơ vét của cải, hơn nữa lúc này triều đình nhà Hán cực kỳ suy yếu các thế lực quân phiệt bắt đầu ngoi lên chuẩn bị cho Loạn Tam Quốc sau này.

Đinh! Hệ thống Đại Việt kích hoạt.

Một âm thanh máy móc băng lãnh xuất hiện trong đầu Phạm Long.

Phạm Long nhất thời ngớ cả người. Âm thanh hệ thống lại vang lên một lần nữa.

Đại Việt hệ thống tập hợp tất cả tinh hoa văn thần mãnh tướng bậc nhất đại việt từ thuở sơ khai lập quốc.

Đinh! Kích hoạt Đại Việt hệ thống ký chủ nhận được lể bao tân thủ

Lể bao tân thủ: Thẻ triệu hoán văn thần mãnh tướng x1, phục khí đan x10.

“Lần này trúng mánh rồi!” Phạm Long mừng như điên, cái tình tiết như thế này hắn nằm mơ cũng mơ thấy.

“Mau!Mở thẻ!Ta muốn mở thẻ!” Phạm Long gào thét trong nội tâm.

Đinh! Sử dụng thẻ triệu hoán văn thần mãnh tướng.

Nhất thời trước mắt hắn xuất hiện màng hình như đang xoay lô tô vậy. phía cuối màn hình có một cái nút, trên đó có chữ dừng.

Không cần phải đoán thêm, Phạm Long nhấn ngay vào nút đó, những khối tròn tròn bên trong không ngừng xoay đều, màn sáng cũng thế, rất nhanh, sau đó thì từ chậm lại.

Màn sáng bỗng nhiên dừng lại, một màu tím phát ra ánh hào quang rực rỡ. Một tấm thẻ xuất hiện trước mặt hắn hiện rõ, hình ảnh, thông tin cũa văn thần mãnh tướng được triệu hóa ra.

Nhân vật được triệu hoán: Võ tướng võ tánh tư chất A.

Võ Tánh trung nghĩa làm đầu, phò tá Nguyễn Ánh giảnh lại ngôi báu gia tộc, một người trung nghĩa thủ tiết vì thành.

Phạm Long lòng rung động không ngừng, người ngoài ngành thì chưa chắc 100 người có được 1 người biết đến Võ Tánh. Nhưng hắn là một nhà lịch sữ thế nên khá rõ về vị tướng này.

Võ Tánh là người ở Phước An tỉnh Biên Hòa " nay thuộc Bà Rịa – Vũng Tàu" từng tham gia nghĩa quân gò công kháng tây sơn, nhưng sau đó là đầu nhập dưới trướng Nguyễn Ánh tại nước xoáy " Sa Đéc" được phong là khâm sai chưởng cơ tiên phong doanh. nắm giữ chức quyền quan trọng trong cơ cấu quân quyền Nguyễn Ánh.

Là một vị tướng cực kỳ tài ba được nguyễn ánh trọng dụng và gả em gái là ngọc du làm vợ. Ông từng tham gia các trận đánh siêu kinh điển như thị nại, trấn thủ thành Quy Nhơn " Bình Định". Cũng là nơi ông tuẫn tiết vì quân.

Sau khi chiến tranh kết thúc, phục quốc thành công. Vua Gia Long đã truy phong ông là dực vận công thần thái úy.

Người đời sau còn ca tụng ông,

Ngó lên ngọn tháp cánh tiên,

Cảm thương quan hậu thủ thiềng ba năm.

Những tưởng ra tay giúp nước nhà,

Ai dè bình địa nổi phong ba,

Xót thương vị quốc liều thân ngọc,

Khϊếp thϊếp cô phòng ủ mặt hoa.

Gối mộng mơ màng duyên nợ củ,

Mây đài phiêu bạc phách hồn xa.

Lửa trung đốt đỏ gương hào kiệt,

Nóng ruột thuyền quyên giọt lê sa.

Đinh! Võ Tánh trong thời gian ngắn nhất sẽ gặp mắt ký chủ, tất cả những trí nhớ liên quan sẽ được hệ thống giải quyết.

Võ Tánh lấy thân phận người hầu trong phủ lý trưởng từ nhỏ không cha, không mẹ được nhà lý trưởng nuôi dưỡng, từ nhỏ ham thích học hỏi võ nghệ tinh thông thương thuật.

Nhìn cái thân phận bày ra,phạm long cũng không biết nói gì, hắn chợt tỉnh dậy trong cơn mê sản đầy phấn khích.

“Ngươi tỉnh?” cô gái lúc này đã không còn khóc thúc thích nửa mà nhỏ giọng hỏi, tuy có một chút thê lương cùng yếu ớt, nhưng cũng đủ nghe.

“Ngươi thật là tốt số, bị một búa lớn như thế đánh vào lưng mà vẫn sống!” cô gái không ngừng than thở.

Hai ngày ngày trước làng của hắn làng tre nằm cạnh dòng sông như nguyệt bất ngờ bị bộ toán quân sơn tặc đến đánh cướp, người chết rất nhiều, số còn sống cùng vô số tài phú lương thực gia súc, đều bị mang về sơn trại. Không ai nói cũng biết số phận những con người bị nhốt trong l*иg lúc này như thế nào.

Nam đinh thì đem đi bán nô ɭệ hay phục dịch cho bọn sơn tặc, còn nữ chỉ có một kết cục duy nhất là làm gái điếm trong các căn nhà thổ tồi tàn hằng này bị hàng chục gã đàn ông đến thay phiên nay cưỡi. Số phận cực kỳ bi đát.

“Võ Tánh! Khi nào ngươi mới đến!” Phạm Long lòng có chút gấp rút.

Bất chợt cánh cửa khu nhà giam bị đá tung ra, có ba tên sơn sặc trang phục là mấy tấm da thú quấn lên rất là tùy ý.

Tên cầm đầu là một tên cao lớn cơ bắp cuồn cuộng nhưng cái bản mặt của hắn thì vô cùng hèn mọn cùng bỉ ổi. Hắn chính là Tam đương gia Hắc Hùng sơn trại được huynh đệ trong sơn trại gọi là Tam Mao gia.

Tam Mao dạo một vòng xung quanh mấy cái củi lớn chứa đầy tù binh, con mắt nham hiểm liếc qua liếc lại một hồi rồi dừng trước cái l*иg chứa Phạm Long.

“Lôi con nhỏ này ra! Tối nay tao muốn hưởng dụng nó!” Tam Mao gia lộ ra một nụ cười dâʍ ɖu͙©.

Cô gái nghe thế ngay lập tức kinh hãi đến tột độ, nàng hét lên thật to vô cùng hoảng sợ.

Hai tên tiểu đệ bước ra mở cái l*иg ra, một tay nắm lấy áo cô gái, dùng sức thật mạnh lôi ra bên ngoài. Chiếc áo vải thô đã mục nát làm sao chịu được lực kéo kinh người kia, ngay lập tức chiếc áo đã bị xé ra một mảng thật to để lộ ra một đôi gò bồng cao ngạo phập phồng theo từng nhịp thở.

“Hắc hắc! Thân hình cũng không tệ! Xem ra hôm nay ta có đồ chơi đáng tiền rồi!” Tam Mao nét cười càng trở nên đáng sợ.

Hai tên tùy tùng cũng càng hưng phấn hơn rất nhiều, chuyện như thế này bọn hắn làm nhiều rồi, sau khi Tam gia hường dụng xong, thì bọn chúng cũng được sơ múi chút ít, không đến nổi là phải ăn chay.