Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 12-2: Thiếu tình yêu

Lúc về đến nhà Thẩm Niệm cũng đã tắm xong, cầm chiếc băng gạc vừa cởi ra không biết để vào đâu.

“Cứ vứt vào thùng rác là được.” Lương Thu đặt đồ đạc xuống: “Lát nữa tôi xuống lầu vứt đi.”

Thẩm Niệm vốn dĩ cảm thấy ném những thứ đẫm máu này vào thùng rác cũng không tốt lắm, sợ cha mẹ Lương Thu trở về sẽ kinh hãi, nhưng sau khi nghe những lời Lương Thu nói, Thẩm Niệm cũng yên tâm ném băng gạc vào thùng rác rồi lấy thêm hai tờ giấy đắp lên.

Lương Thu mỉm cười khi thấy hành động của anh rồi ngồi xuống sô pha:

“Lại đây, tôi bôi thuốc cho cậu.”

Thẩm Niệm ngồi bên cạnh Lương Thu đưa tay cho cậu, vết thương kia chạm vào nước, mép vết thương đều trắng bệch, nhìn rất kinh khủng, Lương Thu ngước mắt lên nhìn anh:

“Đau không?”

“Không đau.”

“Nó không thể so sánh với những gì trong lòng cậu đúng không?” Lương Thu vừa hỏi vừa khử trùng cho anh: “Tiểu Niệm, ai gặp được chuyện này cũng sẽ không thoải mái, đừng chịu đựng, nếu muốn khóc thì khóc đi, tôi không cười cậu, tôi đều cảm thấy muốn khóc.”

“Tôi không muốn khóc.” Thẩm Niệm nói: “Cũng không có gì để khóc.”

Thẩm Niệm ngữ khí rất bình tĩnh như thể vừa rồi anh không trải qua những chuyện này, Lương Thu ngẩng đầu nhìn anh một hồi cũng không nói gì thêm, sát trùng cho anh rồi bôi thuốc, cẩn thận băng bó vết thương cho anh: “Đừng chạm vào nước nữa, nhiễm trùng không phải chuyện đùa đâu.”

“Được.”

Lương Thu lại lấy rượu thuốc ra, vỗ nhẹ chân của mình ý bảo Thẩm Niệm đưa chân để lên rồi bôi rượu thuốc cho anh, Thẩm Niệm cảm thấy không tốt khi luôn làm phiền Lương Thu, anh muốn tự mình làm, Lương Thu cũng không kiên trì, đứng dậy xách đồ đạc đi vào phòng bếp: “Bôi thuốc xong thì lại đây ăn tối.”

“Được.” Có vẻ như đó là tất cả những gì anh có thể nói.

Trên bàn ăn, Thẩm Niệm và Lương Thu đều có suy nghĩ giống nhau, ăn rất ít không có cảm giác muốn ăn, nhưng Lương Thu đã thấy đủ, sau những chuyện xảy ra, Thẩm Niệm không dễ dàng muốn ăn chút gì, nếu chuyện này phát sinh lên người cậu chắc lúc này cậu đã lên xe lửa chạy trốn khỏi thành phố này.

Lương Thu thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Niệm một cái, Thẩm Niệm tuy rằng không nhìn Lương Thu nhưng anh có thể cảm nhận được, anh không để cậu đợi quá lâu, trực tiếp giải đáp nghi vấn của cậu:

“Cố Chấp là cố ý.”

Lương Thu sửng sốt một chút, lập tức buông đũa: “Nó cố ý sao? Cố ý gây tai nạn giao thông? Nó muốn chết vì sao lại lôi theo cậu? Hay là nó muốn cậu chết? Tôi thật sự đánh giá thấp tiểu biếи ŧɦái này, thật không ngờ có thể làm ra loại chuyện như vậy! Nó rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Thẩm Niệm cũng giống như Lương Thu đều phẫn nộ cho nên anh mới tát Cố Chấp một bạt tai, nhưng hiện tại anh đã bình tĩnh lại, rất nhiều chuyện có thể bình tĩnh mà nói ra:

“Mục tiêu của em ấy không phải tôi mà là cha tôi.”

Thẩm Niệm nhìn đôi mắt càng ngày càng nghi hoặc của Lương Thu, nói:

“Sở dĩ em ấy làm chuyện hôm nay là muốn cha tôi trở về, từ khi em ấy tới nhà đã có thù địch với tôi rồi, còn bảo tôi tránh xa cha tôi một chút, em ấy không thích tôi và cha thân cận với nhau quá, cũng không thích cha tôi quan tâm tôi.”

Nói xong câu này, Thẩm Niệm còn nói cho Lương Thu biết về hành vi khác thường của Cố Chấp sau khi vào nhà.

“Tôi……” Lương Thu suy nghĩ hồi lâu không biết dùng từ gì đễ diễn tả cảm xúc của mình, ngồi phịch xuống ghế, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Tôi, tôi không thể hiểu.”

“Tôi cũng hiểu được.” Thẩm Niệm nhìn Lương Thu: “Quá thiếu tình yêu, thật vất vả mới có người quan tâm chăm sóc em ấy, em ấy muốn chiếm cho riêng mình, không cho ai chạm vào, có lẽ em ấy có tính chiếm hữu.”

Lương Thu phải mất hồi lâu mới tìm được một câu trong cảm xúc khó hiểu của mình:

“Cậu cũng thiếu!”

Không ai hiểu rõ bằng Lương Thu về việc Thẩm Niệm như thế nào lớn lên, nhưng Thẩm Niệm cha không thân mẹ không yêu cũng không giống như Cố Chấp. Sẽ thật đáng sợ nếu ai cũng thiếu tình yêu như Cố Chấp.

Thẩm Niệm không phủ nhận mình cũng thiếu tình yêu, nhàn nhạt mỉm cười như tự giễu chính mình.

Lương Thu trầm mặc vài giây, vẫn không hiểu: “Đó là cha của cậu! Không phải của nó.”