Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 12-1: Thiếu tình yêu

Lương Thu vốn muốn mang theo Thẩm Niệm đi ăn món gì đó ngon lành để thay đổi tâm trạng, nhưng Thẩm Niệm giống như một cái xác không hồn nên Lương Thu phất tay đón xe đưa Thẩm Niệm về nhà.

Trên đường đi, cậu còn gửi tin nhắn cho Tô Tiểu Tiểu bảo bà cùng ông ra cửa trước rồi trở về sau.

Cậu hiểu Thẩm Niệm, biết lúc này Thẩm Niệm sẽ không muốn đối mặt chính là sự quan tâm của người khác, điều này sẽ khiến anh cảm thấy mình thực đáng thương, mặc dù quả thật anh rất đáng thương.

Thẩm Niệm xuống xe, nhìn rõ ràng Lương Thu đưa mình đi đâu, do dự một chút, Lương Thu cười nhẹ:

“Trong nhà không có ai.”

Thẩm Niệm lúc này không băn khoăn nữa, đi theo Lương Thu lên lầu.

Quả nhiên trong nhà không có ai, Lương Thu cầm giày cho Thẩm Niệm thay, hỏi anh: “Cậu muốn đi ngủ trước không? Hay cậu muốn ăn gì? Tôi đi ra ngoài mua cho cậu, tôi cũng có thể làm nó, nhưng tay nghề không tốt lắm.”

Thẩm Niệm nhìn cậu: “Tôi muốn đi tắm rửa.”

Thẩm Niệm có thói quen ở sạch, hôm nay té ngã lại ở bệnh viện có lẽ đã sớm khó chịu.

“Được rồi, tôi đi lấy áo ngủ cho cậu, đồ ngủ của cậu tôi vẫn giữ, chẳng qua đã lâu cậu không ngủ ở đây, cũng không biết có vừa không nữa.”

Quần áo ở nhà Thẩm Niệm còn dư ở nhà Lương Thu, thỉnh thoảng anh cũng đến đây ở, lúc nào cũng mặc quần áo của Lương Thu cũng không tiện, Lương Thu bảo anh đem theo một bộ lại đây để đề phòng, thật ra Lương Thu nói cũng không sai, anh rất lâu đã không tới, quần áo của anh là từ năm ngoái.

Thẩm Niệm cầm quần áo đi vào phòng tắm, chưa mở cửa đã bị Lương Thu chặn lại:

“Tay của cậu không thể chạm vào nước được, tôi có thể đi lấy màng bọc thực phẩm để quấn lên cho cậu nha?”

Không biết chuyện gì xảy ra, vết thương trên tay Thẩm Niệm đã được băng bó, hiện tại lại nhiễm máu, Lương Thu cầm màng nhựa bọc lại nhưng không biết phải làm sao nên cũng mặc kệ:

“Được rồi, cứ như vậy đi, miệng vết thương của cậu còn phải xử lý, sao lại nghiêm trọng như vậy?”

Thẩm Niệm rũ mắt nhìn thoáng qua, mở miệng nói:

“Tôi đánh Cố Chấp một bạt tai.”

“Hả?” Lương Thu cho rằng mình nghe nhầm: “Cậu nói cái gì?”

Thẩm Niệm biết cậu nghe được chỉ là không thể tin, cho nên ngẩng đầu nhìn Lương Thu, cũng không lặp lại lời vừa rồi nói, nhưng Lương Thu nhìn vẻ mặt của Thẩm Niệm liền biết chính mình không phải bị ảo giác, lập tức muốn chụp bả vai Thẩm Niệm nhưng sợ anh đau nên cuối cùng vỗ mạnh vào đùi mình, nói:

“Tốt lắm!”

“Nhưng lần sau cậu để tôi làm, tay cậu còn bị thương khí lực không bao nhiêu, tiểu biếи ŧɦái đó cứ để tôi! Tôi có thể tàn nhẫn hơn.”

Thẩm Niệm cười nhẹ: “Được, lần sau nếu có cơ hội tôi sẽ kêu cậu.”

Lương Thu nhìn Thẩm Niệm gượng cười trên mặt, ngẩng đầu xoa tóc của anh: “Lần sau sẽ không được, nó không thể bắt nạt cậu, từ nay về sau chúng ta mỗi người nghiền nát nó.”

“Được.” Thẩm Niệm nói.

Thẩm Niệm đi tắm rửa, Lương Thu cũng không nhàn rỗi, cậu đi ra phòng khám trong khu mua thuốc cho Thẩm Niệm, trên đường còn gọi điện cho Tô Tiểu Tiểu bảo bọn họ đừng trở về, tìm đại một chỗ ở khác, Tô Tiểu Tiểu không biết chuyện gì đã xảy ra, nghe giọng điệu của Lương Thu bà biết vấn đề không hề nhỏ nên hỏi:

“Tiểu Niệm ổn chứ?”

Lương Thu đã đi tới phòng khám trong khu, nghe được câu này ngẩng đầu nhìn lên trời: “Mẹ, mẹ nói ngay cả hàng xóm cũ như mẹ cũng có thể quan tâm đến Tiểu Niệm, biết cậu ấy là người ngoan ngoãn như nào, vì sao chú Thẩm lại không biết?”

Tô Tiểu Tiểu bị hỏi đến nghẹn họng, Lương Thu cũng không đợi câu trả lời mà nói với đầu dây bên kia diện thoại ‘ con còn có việc phải làm ’ rồi cúp máy.

Lương Thu mua thuốc, trước khi rời đi còn cẩn thận hỏi bác sĩ nên xử lý như thế nào, trên đường về còn mua đồ ăn, đều là đồ ăn nhẹ, dù sao hiện tại Thẩm Niệm cũng không thể ăn cay, cậu đoán Thẩm Niệm hiện tại không có tâm tình để ăn, nhưng cậu vẫn mua rất nhiều.