Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 6-3: Kẻ thù

Lúc anh quay người lại Lương Thu đã vào phòng, lúc Thẩm Niệm đi vào Lương Thu đang nhìn quanh phòng, kỳ thật chẳng có gì để nhìn so với căn phòng trước đó, căn phòng này không cần nhìn cũng có thể thấy được, một chiếc giường, một cái tủ, một cái bàn, một chiếc ghế dựa, còn lại đều không có.

Thẩm Niệm đóng cửa lại đi tới bật quạt, Lương Thu vẫn tức giận quay đầu nhìn anh:

“Cậu mở quạt có ích gì? Hôm nay gió thổi đều nóng.”Thẩm Niệm dựa vào cạnh bàn nhìn cậu: “Trước kia trong phòng tôi chỉ có một cái quạt, sao lúc đó cậu không nói?”

Lương Thu hoàn toàn không để ý tới những lời này, nhìn anh:

“Cha cậu có ý gì? Không muốn con trai của chính mình, mà là tên khốn mồ côi xuất hiện nửa chừng? Nó là con ruột của cha cậu đúng không?”

“Cậu nhỏ giọng thôi.” Thẩm Niệm nói.

Lương Thu mở to mắt: “Sao cậu không trả lời? Cậu không tức giận sao? Đó là cha cậu, ông ấy đối xử với người ngoài tốt hơn cậu.”

Thẩm Niệm không nói gì chỉ nhìn chằm chằm hắn, nhìn đến Lương Thu mất hết đà, héo úa như chiếc lá bị mưa cuốn:

“Tôi là thế cậu ủy khuất, cậu nhìn chằm chằm trừng tôi cái gì?”

“Cha tôi rất tốt với tôi.” Thẩm Niệm nói: “Tôi muốn đổi phòng cho Cố Chấp, em ấy là một đứa trẻ thành thị, lần đầu tiên đến đây sẽ khó thoát khỏi thói quen không quen, tôi là anh trai đương nhiên phải làm điều này cho em ấy thoải mái hơn, đó là điều nên làm.”

“Cậu có ý tốt.” Lương Thu nói: “Nhưng tôi không thấy nhãi ranh kia dễ dàng ở chung.”

Nếu là một đứa hiểu chuyện thì 12 tuổi sẽ không thể chiếm lấy phòng người khác làm phòng của mình mà vẫn lấp điều hòa trong phòng của mình để tận hưởng phải không? Lương Thu cảm thấy mình không đủ hiểu chuyện, nhưng chuyện này cậu làm không được.

“Kể từ khi đến nhà cậu nó đã như vậy được mấy ngày, sau này sẽ ức hϊếp cậu đến xương cốt đều không dư thừa.” Lương Thu thực không yên tâm.

Thẩm Niệm nhớ tới Cố Chấp đã làm chuyện gì với mình, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói cho Lương Thu biết, chỉ là nói: “Cũng không tệ đến thế.”

Lương Thu nhìn Thẩm Niệm chằm chằm, một bộ dáng hận sắt không thành thép*, cậu muốn nói điều gì đó nhưng sợ Thẩm Niệm khó chịu, đành nhịn xuống, cuối cùng chỉ thở dài:

“Nói cách khác, tôi từ nhỏ đã biết cậu, nếu không tôi thật sự cho rằng cậu là cha cậu nhận nuôi.”

Thẩm Niệm sửa sang lại bàn làm việc, động tác hơi dừng lại sau đó mới khôi phục tinh thần, mà Lương Thu tự nhiên không để ý tới, cho dù có nhìn ra thì cũng có lẽ hắn cũng không thực sự nghĩ tới.

Suy cho cùng, ngoại trừ chính họ, ở ngoài không ai biết Thẩm Niệm không phải con ruột của Thẩm Sùng Sơn.

Lương Thu càng nghĩ càng tức giận, nên không ở nhà Thẩm Niệm quá lâu nhưng lại không nỡ rời đi, cậu lo Thẩm Niệm sẽ chịu ủy khuất nên muốn đem Thẩm Niệm cùng đi ra ngoài hít thở không khí, Thẩm Niệm đích xác cũng muốn đi, lấy cớ đi mua sách trong thành, anh cùng Lương Thu ra ngoài, mãi cho đến tối mới trở về nhà.

Thẩm Sùng Sơn vẫn khắc ghi lời nói của Lương Thu trong lòng, hai ngày sau sẽ dẫn Thẩm Niệm đi mua xe đạp, nhưng Thẩm Niệm từ chối, anh thật sự không cần, cũng không cần Thẩm Sùng Sơn chứng minh cái gì.

Nhưng Thẩm Niệm từ chối cũng vô dụng, ngày thứ hai sau khi từ chối, Thẩm Sùng Sơn đưa Cố Chấp ra ngoài, Thẩm Niệm vốn tưởng bọn họ sẽ đi chơi nhưng buổi tối khi trở lại bọn họ lại đạp một chiếc xe đạp mới toanh, chẳng qua cùng Lương Thu không giống nhau, nó giống với chiếc xe đạp cũ mà Thẩm Niệm có trước đó, chăng qua là cái mới.

“Vốn dĩ cha muốn mua cho con một chiếc xe đạp giống như của Lương Thu nhưng cha phát hiện không có ghế sau, sau này không chở được Tiểu Chấp nên mua cho con một chiếc mới, thích nó không?”

Không thích, anh vốn không cần.

Nhưng anh có thích hay không cũng không thể nói, hiện tại ngay cả không thích cũng khó nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười nói: “Cảm ơn cha.”

“Chuyện này không cần con nói như vậy.” Thẩm Sùng Sơn cười ha hả: “Trước đây là cha xem nhẹ, nếu Tiểu Thu không nói cho cha biết, cha cũng không nhớ kỹ. Sau này con muốn thế nào cũng được, chỉ cần nói với cha, cha sẽ thỏa mãn yêu cầu của con.”

“Dạ.” Thẩm Niệm nói.

Buổi tối Thẩm Sùng Sơn đi tắm rửa, Thẩm Niệm ngồi trong sân tận hưởng không khí mát mẻ, hôm nay trời nhiều gió, nhiệt độ cũng không cao, khá thoải mái, đúng lúc này Cố Chấp tới đi tới đứng bên cạnh, Thẩm Niệm mới chú ý, chậm rãi mở mắt ra, biết hắn có chuyện cùng mình nói.

“Chú Thẩm thật ra muốn mua cho anh một chiếc giống hệt của Lương Thu.” Cố Chấp nói: “Nhưng em không cho, em đã nói nếu sau này con muốn đi chơi với anh trai Tiểu Niệm, liền không thể ngồi xe anh, chú Thẩm cảm thấy em nói có đạo lý nên mới mua một chiếc xấu như vậy, anh cũng thấy nó xấu đúng không? Nhưng em nói nó đẹp nên chú Thẩm mới mua.”

Thẩm Niệm nhìn ngôi sao trên trời, không nói chuyện tựa như không nghe thấy.

*Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.